Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 503 -




“Đồng chí Sở Sở, đến đây nào, anh đưa em đi xem mổ lợn, cạnh anh an toàn lắm.”
Người nói chuyện chính là quân nhân trong đám người đến xem, bọn họ không phải người của nhà ăn nhưng bọn họ còn quan tâm tới món sát trư tối nay hơn cả người của nhà ăn.
“Sở Sở, anh dẫn em.”
Quân nhân bắt chuyện với Sở Sở cũng không dám chiếm hời của Vệ Lăng nên chỉ dám để Sở Sở gọi mình là anh.
Sở Sở do dự nhìn Tần Thanh Man, cậu nhóc biết hôm nay Tần Thanh Man sẽ rất bận, không có thời gian chăm sóc mình.
“Đi đi, thằng nhóc kia tên là Đỗ Minh, là đại đội trưởng của đại đội ba binh đoàn một, là binh dưới trướng Vệ Lăng. Yên tâm, nếu cậu ta dám không chăm sóc tốt Sở Sở với Đô Đô, chắc chắn Vệ Lăng sẽ dạy dỗ thằng nhóc đó.” Hoàng Hưng Nghiệp nói rõ thân phận của Đỗ Minh với Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man lập tức yên lòng gật nhẹ đầu với Sở Sở.
Đồng thời dặn dò một câu, “Sở Sở, hai đứa phải nghe lời đồng chí Đỗ Minh đấy.”
“Đã rõ, chị cứ yên tâm đi.” Sở Sở trả lời xong liền ôm Đô Đô chạy về phía Đỗ Minh.
Trông chạy cũng vui phết đấy chứ.
Vốn cậu nhóc còn thấy sợ vì trong sư đoàn có nhiều người lạ cậu không biết nhưng cho dù là Hoàng Hưng Nghiệp hay là mọi người xung quanh khi nhìn cậu, ánh mắt đều vô cùng thân thiết nên cậu nhóc không còn thấy sợ nữa.
Chỉ cần nghĩ tới địa vị của anh rể trong sư đoàn là cậu nhóc lại thấy dũng cảm hơn nhiều.
“Wow, Sở Sở, em đang ôm sói con hả?” Đỗ Minh vừa nhìn Đô Đô trong lòng Sở Sở liên nhận ra Đô Đô là sói.
“Đúng rồi ạ, tên là Đô Đô, nhóc nghe lời lắm, không cắn người lung tung đâu. Nó còn nhỏ nên vẫn bú sữa mẹ.”
Sở Sở biết Vệ Lăng có thể gánh vác được nên cậu nhóc cũng không che giấu thân phận của nhóc sói mà còn đặt nhóc xuống đất.
Sói con hưng phấn nhảy nhót.
Nhóc con nhìn gì cũng thấy thích, vô cùng thích thú với sư đoàn lần đầu tiên tới này. Sói con coi toàn bộ sư đoàn thành lãnh địa của mình vì nó ngửi thấy được mùi của Vệ Lăng.
Vệ Lăng là cha nó, địa bàn của Vệ Lăng chính là địa bàn của nó.
Đó chính là tư duy logic của sói con.
“Đô Đô, không được làm bẩn chân, nếu không lát nữa anh không bế em nữa đâu.”
Sở Sở ngồi xổm xuống chỉ chỉ vào chân sói con. Sói con sống với gia đình Tần Thanh Man cũng khá lâu rồi nên nó không chỉ học được thói thích sạch sẽ của nhà họ Tần mà còn có thể hiểu được ý người nhà họ Tần muốn nói.
Nhìn thấy Sở Sở chỉ vào móng vuốt của mình, Đô Đô giơ chân lên nhìn nhìn tấm đệm thịt màu hồng nhạt, rồi lại nhìn đám lợn chờ mổ trên sân, trên gương mặt xù lông lộ ra vẻ chê bai.
Nó còn lâu mới chạy lung tung, bên kia bẩn chết đi được.
Sở Sở thấy Đô Đô đã hiểu ý của mình thì thở phào một hơi. Cậu rất lo sói con chạy lung tung một hồi rồi làm bẩn người, đến lúc đó không biết có cần sói con nữa không.
“Sói con nhà em thông minh thật đấy, cứ như nó nghe hiểu lời em nói vậy.”
Mấy người Đỗ Minh xung quanh tận mắt nhìn thấy phản ứng của sói con, lập tức cảm thấy hứng thú.
“Đô Đô từ khi sinh ra đã ở cùng với nhà em rồi nên rất thông minh, còn thông minh hơn một vài người cơ.” Sở Sở nghe thấy có người khen sói con nhà mình liền hưng phấn khoe sói con rất thông minh.
“Nhóc con, mi tên Đô Đô hả.”
Đỗ Minh ngồi xổm xuống chăm chú nhìn sói con. Cậu ấy thực sự bị sự thông minh của sói con thu hút, những người khác cũng không xem mổ lợn mà cùng ngồi xổm xuống, mặt mũi đầy vẻ hưng phấn nhìn sói con.
Đồng thời cảm thán trong lòng, Trung đoàn trưởng không hổ là Trung đoàn trưởng, nhà người ta nuôi chó còn nhà Trung đoàn trưởng nuôi sói, chênh lệch lớn quá.
Sói con không giống Sở Sở, ở trong sư đoàn nó hoàn toàn không sợ chút nào.
Đối với đông đảo ánh mắt tò mò, sói con như được Tiểu Hắc phụ thể.
Cơ thể mập mạp kiêu ngạo đứng thẳng, đôi mắt trong veo như nước mở to đánh giá mấy người Đỗ Minh, đám lông trên mặt bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự kiêu ngạo.
“Nhóc con này nhìn như con nít ấy.”
Cuối cùng Đỗ Minh cũng không nhịn được vươn tay ra vuốt vuốt lưng sói con.
“Đừng sờ.” Sở Sở kịp thời lên tiếng nhắc nhở, sói con nhà cậu rất lừa người, bình thường không cho ai sờ hết, ai dám sờ lung tung là tên nhóc này sẽ tức giận.
Quả nhiên, tay Đỗ Minh còn chưa chạm được lên lưng sói con thì đã bị tên nhóc này nhanh chóng cắn cho một cái.
Lần này sói con không hề đùa mà nó cắn thật.
Tốc độ tấn công Đỗ Minh nhanh hơn rất nhiều so với lúc chơi với đám nhóc Sở Sở. Gần như Sở Sở còn chưa nói xong, tay Đỗ Minh đã bị sói con cắn.
Lần này, không chỉ Đỗ Minh sửng sốt mà mấy người khác vây xem xung quanh cũng ngẩn ra.
Tốc độ của sói con quá nhanh, Đỗ Minh không tránh kịp.
“Đô Đô, nhả ra, mấy anh ấy đều là người mình, người một nhà thì không được cắn.” Sở Sở gấp gáp ngồi xổm xuống tách miệng sói con ra.
Răng sói con đã dài ra nhiều, có thể ăn được thịt băm, chắc chắn cắn người sẽ rất đau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận