Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 507 -




Đương nhiên ủy viên chính trị Trương nhìn ra được ý của Vương Thừa Bình.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “Tôi đã xin rồi, bên trên đang xét duyệt. Tôi cũng biết hiện giờ không giống những năm trước, có một vài quy trình phải cần nhiều thời gian hơn một chút, chờ chút thôi, chúng ta chờ thêm chút nữa.”
Vương Thừa Bình nghe vậy trong lòng cũng không quá vừa ý, nhìn ủy viên chính trị Trương một cái, nhỏ giọng nói: “Có phải mấy thằng nhóc Đỗ Hoàng Nghị kia nhờ ông tìm đối tượng hẹn hò cho chúng nó không? Ông nói thế nào?”
“Từ khi Vệ Lăng kết hôn coi như là đã kích thích mấy đứa nó, đặc biệt là thằng nhóc Đỗ Hoành Nghị kia, cứ dăm ba là lại bắt tôi giới thiệu đối tượng cho nó.” Ủy viên chính trị Trương gặm cái bánh bao bị ngọt quá đà trong tay một cái, bổ sung: “Tôi cũng muốn giới thiệu cho mấy thằng nhóc kia nhưng không phải ánh mắt của chúng nó cao quá sao, giới thiệu mấy mấy lần mà có lần nào thành công đâu.”
“Vậy thì cứ để cho chúng nó tự tìm đi, sự đoàn vốn đã nhiều việc rồi, làm gì có ai rảnh rỗi đâu mà ngày nào cũng phải quan tâm đến mấy chuyện nhà của chúng nó.” Vương Thừa Bình cũng ghét bỏ mấy người Đỗ Hoàng Nghĩ ánh mắt cao.
“Lão Vương, không thể nói vậy được.”
Ủy viên chính trị Trương nhìn Vương Thừa Bình một cái, bất mãn nói: “Chúng ta không chỉ tập trung vào sức mạnh quân sự mà còn phải giải quyết nỗi lo sau này cho chúng nó nữa, nếu không thì ai có thể yên tâm đóng giữ nơi trời đông tuyết phủ này với chúng ta.”
“Đối với vấn đề cá nhân của những binh lính khác sẽ có một bữa tiệc liên hoan, ngành thông tin và y tế của chúng ta không phải cũng có nữ binh à, làm một buổi liên hoan để mấy đứa nó nhìn mặt nhau, nhìn trúng thì chúng ta phê chuẩn cho chúng nó kết hôn.”
Vương Thừa Bình bị ủy viên chính trị dạy dỗ cũng nảy ra ý tưởng.
Ủy viên chính trị Trương cười khổ, “Lão Vương, chỗ chúng ta còn cần phải làm một buổi liên hoan để nhìn mặt nhau à. Tôi nói ông nghe, nữ bính chỗ chúng ta trừ những người được người nhà sắp xếp ra thì không còn ai độc thân đâu.”
Vương Thừa Bình:… Được rồi, là ông ấy thất trách.
Nhưng ông ấy là Đại đoàn trưởng quản lý việc quân, mấy việc nhà thế này cứ để ủy viên chính trị đi.
Ủy viên chính trị Trương cũng có nỗi khổ khó nói, “Trước đó tôi cũng định để chúng nó tiếp xúc với thanh niên trí thức xuống thôn chúng ta, nhưng không biết làm sao mà binh sĩ lại không muốn tìm thanh niên trí thức, nói là không xứng với họ.”
“Nói vớ vẩn gì đấy, làm gì có chuyện xứng với không xứng, hiện giờ nước ta đang thực hiện tự do yêu đương, làm gì còn ai để ý tới gia thế.” Vương Thừa Bình tức giận.
Ông ấy rất không thích cái loại tư tưởng phong kiến này.
“Lão Vương, không thể nói vậy được.” Ủy viên chính trị Trương làm công tác tư tưởng nên có thể biết đại khái được nguyên nhân trong đó.
“Tình hình thế nào?” Vương Thừa Bình nghi hoặc.
“Cũng không thể nói là mấy đứa kia nói sai được, nghe chúng nói qua loa vậy nhưng về lý thì lại không trách được.” Ủy viên chính trị Trương giải thích thay cho các binh sĩ.
“Tôi nói ông đúng là cái đồ thư sinh, văn hóa cao là được rồi, đừng nói chuyện cái kiểu lấp lửng như vậy được không, mau giải thích tình hình cho tôi xem nào, còn ngập ngừng nữa thì tôi không thèm hỏi nữa, dù sao cũng là phạm vi chức trách của ông.”
Ủy viên chính trị Trương:… Cái đồ lão Vương quê mùa.
“Nói mau.” Vương Thừa Bình thúc giục.
“Được rồi, là thế này. Những thanh niên trí thức đến chỗ chúng ta trình độ văn hóa đều không thấp, chưa nói đến phần lớn người còn có điều kiện gia đình không tệ thì ít nhất nhà đều ở trong thành, có người xuất thân từ giai cấp công nhân, có người ba mẹ làm trong cơ quan nhà nước, mấy đứa trẻ này tính tình cũng ấy.” Khi đối mặt với Vương Thừa Bình, Ủy viên chính trị Trương không thể nói thẳng ra được.
Vương Thừa Bình hiểu, “Nói chung là ghét bỏ bính sĩ của chúng ta ở nông thôn.”
Quả thực hiện tại bộ đội không thể so được với sau này, không chỉ phần lớn bộ đội đều xuất thân từ nông thôn mà trình độ văn hóa cũng hơp thấp.
Ủy viên chính trị Trương không muốn đáp lại Vương Thừa Bình.
Không hiểu sao mà cứ lời nào phát ra từ miệng Vương Thừa Bình là không thể nào mà nghe cho nổi.
“Thế thì đừng có tìm cái gì mà thanh niên trí thức nữa, mấy thôn xung quanh đâu. Tôi thấy đồng chí Tần Thanh Man rất tốt, tuy là người vùng quê nhưng không chỉ hiểu đạo lý quan trọng mà còn xinh xắn, tôi thấy đồng chí của chúng ta tìm được nữ đồng chí như vậy cũng tốt.” Vương Thừa Bình nhớ tới vợ của Vệ Lăng.
Nói xong ông ấy lại không nhịn được quay đầu nhìn đôi vợ chồng kia một cái.
Quá đáng thật đấy, ăn có bữa cơm mà cũng phải dính lấy nhau như vậy, đúng là kích thích mấy đồng chí độc thân khác mà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận