Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 514 -




Đỗ Minh còn đang nín thở nãy giờ liền thở phào nhẹ nhõm, cũng may cậu thông minh, không nhúng tay vào chủ đề hôn nhân này.
“Nhàn rỗi quá à?” Vệ Lăng nói, giọng hắn lạnh như muốn đông cứng người khác.
Tất cả mọi người liền vội vàng lắc đầu, chạy hai mươi vòng chẳng khác gì mất một nửa cái mạng, đâu có nhàn rỗi gì, bọn họ thuận miệng nói thêm vài câu thôi mà.
“Đinh Hướng Sơn, Chu Bình, Trương Tử Phong.” Giọng nói của Vệ Lăng lại vang lên.
“Có.” Ba người lập tức chạy ra khỏi hàng đến bên cạnh Vệ Lăng.
Họ là tiểu đoàn trưởng, phó tiểu đoàn trưởng và tham mưu của tiểu đoàn số hai.
Cũng là mấy người vừa rồi đã thảo luận về chuyện có khả năng lúc về nhà Vệ Lăng sẽ được vợ “chăm sóc”.
Những người khác không dám nhìn trộm nhưng đều vểnh tai lên nghe lén, hiếm khi mới được thấy tiểu đoàn trưởng bị trung đoàn trưởng trách phạt.
Chuyện hiếm khó gặp nên phải tích cực lên.
“Ngày mai, dẫn đội tới sau núi, ba người hướng dẫn cho binh sĩ các leo trèo, vượt chướng ngại vật.” Vệ Lăng rất giỏi ra hình phạt.
Hơn nữa còn rất thích hợp.
Ba người Đinh Hướng Sơn trố mắt nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Mùa Đông lại để cho họ hướng dẫn binh sĩ cách leo trèo, vượt chướng ngại vật sao? Rốt cuộc hắn có biết thương người hay không? Chỉ khi đến mùa xuân tuyết tan chương trình huấn luyện này mới được thực hiện, bởi vì mùa đông tuyết rất dày, thế nên loại huấn luyện nguy hiểm này không được thực hiện.
“Nhận mệnh lệnh.”
Đương nhiên Vệ Lăng có thể nhìn thấy phản kháng trên mặt ba người, nhưng hắn tin tưởng năng lực của bọn họ.
“Vâng, đoàn trưởng.” Ba người Đinh Hướng Sơn hối hận tới xanh cả ruột.
Biết sớm như thế nhất định họ sẽ không lắm mồm rồi.
Có ai trong sư đoàn là không biết Vệ Lăng là người có thù sẽ báo, thế mà vừa rồi bọn họ còn lén lút cười nhạo Vệ Lăng.
Như thế không phải vạch áo cho người xem lưng sao?
Sau khi chạy hai mươi vòng trên sân tập, trời đã gần tối, chẳng mấy chốc là tối hẳn.
Lúc này, sân tập không còn là nơi thích hợp để luyện tập nữa, bọn họ lại đi về doanh trại để rèn luyện văn hóa.
Mọi người đóng quân ở biên cương, tất cả binh sĩ đều phải học thêm các kỹ năng.
Sở Sở không thể chạy xong vòng cuối cùng, bởi vì nó đã vượt qua năng lực của cơ thể cậu. Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên cậu chạy đường dài, cậu vẫn chưa học được cách để thở, sau cùng cậu ngã xuống đất không thể chạy tiếp được nữa.
Vệ Lăng không cõng Sở Sở lên xe, mà đỗ xe lại, cõng cậu ở trên lưng rồi chạy.
Rõ ràng hắn đang hoàn thành hình phạt đã nói.
Tất nhiên, do vấn đề về thể chất, Vệ Lăng không chỉ chạy nửa vòng sân rồi thôi, mà vẫn tiếp tục cõng Sở Sở ở trên lưng để chạy.
Sói con đi theo bên chân cũng không bị ảnh hưởng.
Vệ Lăng bắt đầu chạy sau đám người Đỗ Minh mấy vòng, đến khi những người khác hoàn thành hai mươi vòng, hắn cũng vừa lúc hoàn thành.
Vệ Lăng chạy xong hai mươi vòng cũng chẳng thấy mệt.
Nhưng hắn đã chứng minh thể lực của mình cho mọi người thấy.
Trước sức lực mạnh mẽ của Vệ Lăng, tất cả chiến sĩ vừa khâm phục vừa sùng bái hắn.
Sau khi phạt mọi người xong, Vệ Lăng bảo Đinh Hướng Sơn đưa những người khác trở về trại.
Chạy lâu như vậy, ai cũng mướt mát mồ hôi, cần phải xử lý càng nhanh càng tốt, nếu không bị cảm lạnh thì sẽ rắc rối.
Trong doanh trại có nhiều người như vậy, không thể để cảm lạnh truyền nhiễm.
“Anh rể, em xin lỗi, em đã gây rắc rối cho anh.” Sở Sở chẳng còn sức lực nằm trên vai Vệ Lăng nói xin lỗi, do cậu không trông coi Đô Đô, để nó làm ảnh hưởng tới đánh giá của quân đội.”
“Lần sau ra ngoài hãy buộc dây cho Đô Đô.” Vệ Lăng biết chuyện này cũng không thể trách Sở Sở, bởi vì sói con là một cá thể, chỉ cần nó muốn chạy, Sở Sở còn nhỏ như vậy làm sao có thể điều khiển được sói con.
“Được, lần sau em sẽ buộc dây.” Sở Sở hung hăng gật đầu.
Hôm nay sói con chẳng ngoan chút nào, không thèm nghe cậu gọi.
“Có đi được không?” Vệ Lăng liếc nhìn đội ngũ đã đi xa, sau đó cõng cậu đi về phía xe jeep.
Hắn phạt Sở Sở vì kỷ luật, nhưng hắn cũng lo lắng cậu vận động quá độ.
“Được, anh rể, em đi bộ được.” Sở Sở cũng không nói dối, từ khi luyện tập cùng với Vệ Lăng, sức khỏe của cậu đã tốt hơn rất nhiều, nghỉ một lát có thể khôi phục được.
“Vậy xuống đi vài bước anh xem.”
Vệ Lăng đã tính toán sức chịu đựng của Sở Sở, trong lòng hắn biết rất rõ.
“Được.” Sở Sở xuống khỏi lưng Vệ Lăng.
Vừa chạm đất, Đô Đỗ đã chạy tới, sói con đã chạy một mình rất lâu, nó muốn có người ôm.
Sói con còn đang nghĩ chuyện tốt, đột nhiên một bàn tay thon dài nắm lấy cổ nó.
Sói con bị nhấc lên không trung.
“Trở về sẽ dạy dỗ lại mày.” Vệ Lăng thấy được năng lực của sói con nên đã nảy sinh ra ý tưởng muốn huấn luyện con vật nhỏ này.
Bởi vì sói con chính là vua sói sau này sẽ thống trị bán kính hàng trăm dặm quanh đây.
Trời vừa tối, trong nhà ăn của sư đoàn, đã tỏa ra mùi thịt thơm ngào ngạt.
Đồ ăn được làm từ heo ở vùng Đông Bắc sau này rất nổi tiếng, chủ yếu là do đồ ăn tươi ngon, khẩu phần vừa miệng rất lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận