Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 52 - Đây là người yêu của tôi 5




Tần Lỗi và Chu Hồng Hà nhìn thấy Tần Thải Vân thì tức giận muốn chết.
Lúc trước thấy gạo đã nấu thành cơm, dưới tình huống bất đắc dĩ nên vợ chồng họ không thể càm ràm con bé chết tiệt này về chuyện vô liêm sỉ với tên Lưu Hòa Xương kia, nhưng bây giờ khác rồi.
Lúc trước, bán một đứa con gái cũng chỉ đổi lại công việc cho một đứa con trai, nhưng bây giờ không cần bán con gái mà đổi được công ăn việc làm nhà nước cho cả hai đứa con trai, tiền chữa bệnh cũng được trả thay, vụ mua bán có lời như thế sao để con nhỏ Tần Thải Vân này phá hoại được.
Tần Lỗi liếc nhìn thoáng qua hai đứa con trai, nói: "Dẫn chị gái mấy đứa về phòng, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài."
Đây là muốn giam lỏng Tần Thải Vân.
"Cha, cha không thể làm vậy với con, con..." Tần Thải Vân chưa nói hết câu đã bị Tần Kiến Minh chặn họng bằng cái dẻ lau, sau đó cùng Tần Kiến Quân một trái một phải kéo người vào một căn phòng khác nhốt lại, canh chừng.
Khi có liên quan đến lợi ích của bản thân, hai anh em này không còn chút tôn trọng nào với Tần Thải Vân nữa.
Đặc biệt là khi sờ phần mông bị ngỗng mổ đến nóng rang, Tần Kiến Minh với Tần Kiến Quân dùng sức đè Tần Thải Vân không cho cô ta giãy giụa.
"Chị, chị đừng quậy, gã Lưu Hòa Xương không phải thứ tốt lành gì, nếu chị gả cho tên đó thì cuộc sống cũng không tốt được, tục ngữ có câu dưa hái xanh không ngọt, thôi thì chị cứ tìm một người khác để lập gia đình, sống yên ổn với nhau." Tần Kiến Minh còn nhớ công việc của mình là nhờ Tần Thải Vân mới có được nên nhịn không được khuyên nhủ một câu.
Tần Thải Vân bị chặn miệng lại, tức giận đến trợn to mắt.
Tình huống của Lưu Hòa Xương không phải người trong nhà muốn che giấu là giấu được, lúc trước Tiền Ái Dân nói cho cô ta biết một phần, lúc cô ta đến khu gia quyến của nông trường lại nghe được một phần, cho nên từ lâu cô ta đã biết Lưu Hòa Xương là loại người gì.
Cô ta gả cho đối phương không phải vì xem trọng người này mà là quyền lực trong tay Lưu Hòa Xương.
"Hu hu hu..." Tần Thải Vân dùng hết sức vùng vẫy, cô ta không muốn hủy hôn, hôm nay một tiếng rống ấy của cha cô ta coi như có hủy hôn đi nữa thì chưa chắc gì cô ta gặp được nhà tốt gả đi, đến lúc đó sẽ còn bị người ta mắng là cái giày rách ở sau lưng nữa.
"Bốp!"
Một tiếng động lớn vang lên, Tần Thải Vân không kịp trở mình đã ngất đi.
Tần Kiến Minh ngạc nhiên nhìn Tần Kiến Quân, giống như không quen biết đối phương.
Tần Kiến Quan làm như không có việc gì thả cây gậy ra, bình tĩnh giải thích: "Chị hơi mệt ngủ một giấc dậy sẽ khỏe hơn thôi." Tuy bây giờ cậu ta còn chưa đến tuổi làm việc, nhưng thời đại này có công việc làm là cái bánh thơm ngon, sao cậu ta có thể để Tần Thải Vân làm hỏng chuyện tốt của mình chứ.
Trước đây, Tần Thải Vân kết hôn, cậu ta cũng không kiếm được lợi lộc gì, bây giờ hủy hôn nhưng cậu ta lại có thể kiếm được ích lợi, đương nhiên cậu ta là người ủng hộ Lưu Hòa Xương trên hết rồi.
Tần Kiến Minh vừa nghe Tần Kiến Quân nói vậy, cũng hiểu ra chuyện quan trọng.
Trong cơn kích động, gương mặt cậu ta cũng đỏ bừng.
Trong phòng khách, Lưu Hòa Xương với Tần Lỗi đã thỏa thuận cam kết xong xuôi, hai bên ký tên vào thỏa thuận hủy hôn dưới sự chứng kiến của Tiền Tương Dương chủ nhiệm trị an, trong thỏa thuận không viết rõ sẽ sắp xếp công việc cho hai anh em Tần Kiến Minh, chỉ ghi là đền bù tổn thất một kiểu ẩn dụ.
Nếu việc hủy hôn này đã có mặt Tiền Tương Dương làm chứng thì Lưu Hòa Xương không dám làm giả.
Giấy thỏa thuận chia làm ba tờ, Tần Lỗi và Lưu Hòa Xương mỗi người giữ một tờ, tờ còn lại cho Tiền Tương Dương là người làm chứng cất giữ.
"Người anh em, hay ở lại ăn bữa cơm đi?"
Lưu Hòa Xương hủy hôn cũng ‘rộng lượng’ như thế, Tần Lỗi có được lợi lộc cũng không keo kiệt.
Lưu Hòa Xương liếc qua người phụ nữ bị thương nằm trên giường, ông ta đúng là ngại ở lại, lập tức từ chối: "Anh trai, hôm nay em sẽ không ở lại, đồn cách thị trấn khá xa, em về coi đám con ra sao trước đã, hôm khác em sẽ đến nhà làm phiền anh."
Tần Lỗi nhìn thoáng qua tình huống nhà mình, cũng đành thở dài.
Người nhà lão Tần bọn họ hôm nay lên núi hết rồi, trong nhà chỉ còn mình ông ta là đàn ông trông coi đám nhỏ, kết quả nàng dâu các nhà lên núi đều bị lợn rừng đâm, bây giờ mời khách quả thật không thích hợp, ông ta dứt khoát nương theo: "Vậy được rồi, ông em à, sắc trời đã không còn sớm, tôi cũng không giữ cậu lại nữa, có rảnh thì qua nhà ngồi chơi một chút, đến lúc đó sẽ bảo chị dâu cậu nấu món ngon cho cậu ăn."
Được lợi, Tần Lỗi cũng nói toàn lời hay lẽ phải.

Bạn cần đăng nhập để bình luận