Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 530 -




Hai người đều không ai nói lời nào cả, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên vừa ngột ngạt lại vừa ngượng ngùng, Hoàng Uyển Thanh càng sốt ruột hơn.
Cô ấy một là lo Tần Thanh Man phát hiện ra Cao Diệp Phương đang trốn ở dưới gầm giường, thứ hai là lo Tần Thanh Man sẽ hiểu lầm mình, trong lúc sốt ruột, đầu óc không ngừng xoay chuyển, tích cực tìm ra chủ đề để có thể phá vỡ tình cảnh trầm mặc hiện tại.
"Thanh...... Thanh Man, sao cô lại tới đây thế?"
Hoàng Uyển Thanh nói lại câu vừa nãy vừa mới hỏi xong, đến chính bản thân cô ấy cũng không ý thức được điều này, có thể thấy được trong lòng cô ấy hiện đang rối loạn đến nhường nào.
Tần Thanh Man vẻ mặt bình tĩnh liếc nhìn chiếc giường gỗ, sau đó trả lời Hoàng Uyển Thanh, " Uyển Thanh, sắp hết năm rồi, cô có dự tính gì không?" Hiện tại đối với việc có mời Hoàng Uyển Thanh đến nhà mình ăn Tết hay không, cô ấy cũng không còn chắc chắn lắm.
"Ăn tết như thế nào sao?"
Hoàng Uyển Thanh lập lại câu hỏi của Tần Thanh Man, nói thực, cô ấy đúng là chưa từng cân nhắc xem sẽ ăn Tết như thế nào.
Trước khi xuống vùng nông thôn, việc ăn Tết ở trong nhà đã có cha mẹ và chị dâu quan tâm rồi, cô ấy không cần phải lo lắng những chuyện này, hôm nay là năm đầu tiên cô ấy xuống vùng nông thôn, căn bản không có ngày nghỉ để trở về Kinh thành, cho nên đối với việc ăn Tết như thế nào cô ấy đúng là chưa từng nghĩ đến.
Bởi vì cô ấy vốn dĩ cũng không biết nên làm gì để đón Tết.
Tần Thanh Man nhìn ra được sự mê man của Hoàng Uyển Thanh, bưng chén nước nên uống một ngụm, sau đó đứng dậy giả bộ dáng vẻ như đang đánh giá ký túc xá mà bắt đầu đi loanh quanh ở trong phòng.
Tần Thanh Man vừa động, lập tức đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Hoàng Uyển Thanh.
"Uyển Thanh, năm hết Tết đến đến nơi rồi, cô không hề cân nhắc một chút nào hay sao?" Tần Thanh Man giả bộ như không nhìn thấy sự căng thẳng của Hoàng Uyển Thanh, sau khi đi mấy bước liền ngồi yên ở mép giường của Hoàng Uyển Thanh, thậm chí còn vươn tay vỗ vỗ lên tấm ván ở trên đầu giường, khen một câu, " Cái giường này rất là chắc chắn đấy."
"Rất………rất chắc chắn."
Hoàng Uyển Thanh trong lòng run sợ nhìn về phía Tần Thanh Man đang ngồi ở mép giường.
Vừa nãy khi Tần Thanh Man chưa ngồi xuống cô ấy đã muốn kéo người ra, kết quả không đợi đến lúc cô ấy ra tay, Tần Thanh Man an vị ngồi trên giường rồi.
Khoảnh khắc Tần Thanh Man ngồi lên giường ấy, Hoàng Uyển Thanh suýt chút nữa thì sợ hãi đến mức kêu ra tiếng.
Trái tim không ngừng nảy lên thình thịch, lỗ chân lông trên người cũng dãn hết ra, Hoàng Uyển Thanh chỉ cảm thấy cổ họng mình đang không ngừng kêu gào.
"Uyển Thanh, cô làm sao vậy?" Tần Thanh Man đương nhiên có thể nhìn ra được sự căng thẳng và mất tự nhiên của Hòang Uyển Thanh, nhưng cũng không trực tiếp vạch trần, mà cố ý hỏi một câu.
"Không có……..không có gì cả, chỉ là bếp lửa cháy hơi to, tôi cảm thấy hơi nóng."
Hoàng Uyển Thanh đã giấu Cao Diệp Phương đi rồi, cho nên cũng sẽ không chủ động để lộ ra, nhanh chóng tìm lý do, đồng thời cũng biết được mình đã quá căng thẳng, cô ấy mà còn căng thẳng như thế này nữa, nhất định sẽ khiến cho Tần Thanh Man sinh ra lòng nghi ngờ
"Thanh Man, mau tới bên cạnh bếp lò ngồi đi, trên giường lạnh ơi là lạnh." Hoàng Uyển Thanh đến gần nũng nịu lôi kéo Tần Thanh Man.
Cô ấy dự tính kéo Tần Thanh Man cách xa giường ra.
Trên giường, dưới giường, hai người, còn là hai người có quan hệ dây mơ rễ má với cùng một người đàn ông, Hoàng Uyển Thanh không dám để cho hai người này gặp mặt nhau, lo lắng đến mức sắp phát cả bệnh tim.
"Uyển Thanh, cô hôm nay có hơi kỳ lạ nha."
Tần Thanh Man trực tiếp nhắc đến chỗ kỳ lạ của Hoàng Uyển Thanh.
"Tôi……tôi kỳ lạ sao?" Hoàng Uyển Thanh bị dọa đến mức thay đổi cả sắc mặt, nụ cười trên mặt cũng không thể tiếp tục giữ lại được nữa
“Phụt."
Tần Thanh Man phụt cười thành tiếng, sau đó thuận theo sự lôi kéo của Hoàng Uyển Thanh để đứng lên, nói :" Tôi trêu cô chút thôi, xem cô kìa, không chỉ thay đổi sắc mặt, mà đầu cũng toát hết cả mồ hôi, mau chóng lau đi, mặc dù toát mồ hôi ở trong phòng, nhưng nếu không kịp thời lau sạch mồ hôi, cũng sẽ rất dễ bị cảm."
"Thanh Man, cô xấu quá đi, thế mà lại trêu tôi như vậy."
Hoàng Uyển Thanh bị Tần Thanh Man doạ sợ gần chết, thấy Tần Thanh Man cười, sâu trong lòng cô ấy mới không còn cảm thấy căng thẳng như trước nữa.
Sau đó nhanh chóng rút chiếc khăn ở sau cửa ra lau mồ hôi.
Tần Thanh Man về cơ bản đã thăm dò xong, cũng không dự tính tiếp tục thăm dò nữa, mà cố ý nói đùa một câu, "Uyển Thanh, cô như vậy nếu như trong lòng không có gì che giấu, cũng sẽ không kinh sợ, cô không phải thực sự có chuyện xấu gì muốn giấu tôi đấy chứ."
Câu nói này có thể coi như một câu nói đùa, nhưng cũng có thể xem như lời nói thật.
Chẳng qua là xem người trong cuộc hiểu nó như thế nào thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận