Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 547 -




“A Lăng, Uyển Thanh tới rồi.” Tần Thanh Man lập tức nói với Vệ Lăng việc Hoàng Uyển Thanh tới, cũng muốn phòng ngừa hiểu lầm, bởi vì nhà họ nhỏ, ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu lại thấy.
“Ừm, anh biết rồi.”
Vệ Lăng đã biết Hoàng Uyển Thanh tới trước khi Tần Thanh Man nói rồi.
Bởi vì hắn nghe thấy tiếng hít thở đều đều ở phòng phía Đông.
“A Lăng, anh đói bụng chưa, có muốn em lấy gì cho anh ăn không?” Sau khi nói với Vệ Lăng việc Hoàng Uyển Lăng tới đây, Tần Thanh Man dẫn hắn về phòng, hôm nay Vệ Lăng về muộn hơn thường ngày, rạng sáng nhiệt độ trong không khí càng thấp.
“Vợ ơi, anh không đói, mấy hôm nay nhà ăn đổi đầu bếp, đồ ăn cũng rất được.” Vệ Lăng ôm Tần Thanh Man bước nhanh vào trong phòng.
Bởi vì ở phòng phía Đông có người nghỉ ngơi nên hai vợ chồng vào nhà cũng không nán lại ở đại sảnh mà đi thẳng vào phòng phía Tây.
Cửa Tây phòng vừa đóng lại, không gian riêng tư khiến cho vợ chồng hai người thoải mái hơn.
Tần Thanh Man đem đồ dùng vệ sinh của Vệ Lăng vào Tây phòng, lúc Vệ Lăng cởi áo bông dày ở bên ngoài ra, cô đã đổi nước rửa mặt khác rồi.
Vệ Lăng cầm lấy khăn ấm rửa mặt.
“Vợ à, em buồn ngủ lên giường ngủ trước đi, anh dọn dẹp xong sẽ tới ngay.” Vệ Lăng biết cũng đã khuya nên không muốn để Tần Thanh Man thức khuya, vừa rửa mặt vừa nói với cô.
Tần Thanh Man thấy Vệ Lăng không ăn gì, cũng không đứng cùng hắn nữa, ngoãn ngoãn cởi quần áo để lên giường.
Cô khoác áo đi ra ngoài, quần áo bên trong cũng không quá kín, sau khi leo lên giường, cô nhắm mắt lại, nhỏ giọng hỏi: “A Lăng, ngày mai anh có đi làm không?”
Ngày mai là đêm giao thừa, cô không biết Vệ Lăng có thể ở nhà không.
Lúc này, Vệ Lăng đang rửa chân, vừa rửa chân vừa trả lời câu hỏi của Tần Thanh Man: “Sáng mai anh bận cả ngày, xong việc sẽ về sớm, em chờ anh mang câu đối về dán.”
“Được.”
Tần Thanh Man đã đoán trước được, lại hỏi thêm: “Giao thừa ngày mai Đỗ Hoành Nghị cùng với những người khác có tới nhà chúng ta không?”
“Có thể sẽ tới.”
Vệ Lăng trả lời.
Nói xong lại nhớ tới sắc mặt người nào đó, hắn bất đắc dĩ nói thêm: “Vợ à, ngày mai sư trưởng cùng với mấy người chính ủy cũng tới.”
Thế nên, ngày mai có ít nhất mười mấy người sẽ tới nhà bọn họ ăn cơm.
“Ngày mai, sư trưởng tới lúc nào?”
Tần Thanh Man không nhắm nổi mắt nữa, cô nằm ghé trên giường đất nhìn Vệ Lăng.
“Đỗ Hoành Nghị và vài người sẽ tới sớm một chút, sư đoàn trưởng cùng với thủ trưởng sẽ tới muộn hơn, ngày mai bọn họ còn ăn mừng năm mới cùng với bộ đội trong sư đoàn, tám giờ mới tới nhà chúng ta được.” Vệ Lăng rửa chân xong, bắt đầu lau nước trên chân, lau xong liền bưng chậu rửa đi.
“Vậy thì cơm tất niên ngày mai phải ăn muộn hơn một chút sao?”
Mặc dù Tần Thanh Man rất ngạc nhiên khi Vương Thừa Bình và những người khác sẽ tới đây ăn năm mới, nhưng các nghi lễ vẫn phải làm tuần tự.
“Không cần đâu, chúng ta ăn cơm trước, chờ sư trưởng tới thì ăn lần thứ hai.”
Không phải Vệ Lăng quá chiều Vương Thừa Bình, nếu ông ấy không phải người lớn, hắn sẽ không đồng ý để đối phương tới nhà mình ăn tết đâu.
Ở nhà chỉ có mỗi mình vợ hắn, nhiều người tới ăn cơm như thế, nhất định sẽ rất bận rộn.
Vừa nhắc đến đây, Vệ Lăng lại nhớ tới bộ dạng mệt mỏi của Tần Thanh Man khi tới nấu ăn trong căng tin của trụ sở sư đoàn lần trước, thế nên chuyện mấy người Vương Thừa Bình sẽ tới đây càng không vui.
Tần Thanh Man nhìn thấy Vệ Lăng không vui, cười vỗ vỗ chăn đệm bên cạnh.
Lúc này Vệ Lăng đã thu dọn xong mọi thứ trong phòng, chuẩn bị đi ngủ.
“A Lăng, sư trưởng cùng với những người khác cũng không dễ dàng gì, người nhà họ đều không có ở đây, Uyển Thanh cũng đang ở đây, em cũng có người phụ nấu cơm, làm đồ ăn cho mười mấy người ăn cũng không khó, đừng xụ mặt dọa sư trưởng.”
Tần Thanh Man cũng biết quan hệ giữa Vệ Lăng cùng với Vương Thừa Bình, nên mới nói đùa như vậy.
“Anh không muốn vợ mình vất vả.”
Vệ Lăng vừa lên giường đất đã ôm chặt lấy Tần Thanh Man.
Cho dù lúc nào nhìn thấy vợ mình, cô luôn hấp dẫn hắn như thế, vừa nghĩ tới chuyện đó, thân thể hắn liền thay đổi.
Tần Thanh Man cũng biết ngay.
Lúc Vệ Lăng lên giường đã tắt đèn, Tần Thanh Man cũng không đắn đo nhiều như vậy, cô dùng ngón tay sờ mặt Vệ Lăng, cô rất thích khuôn mặt này.
“Vợ à.”
Hô hấp của Vệ Lăng phả ở lòng bàn tay Tần Thanh Man, khiến Tần Thanh Man tê dại còn cào.
“A Lăng.”
Tần Thanh Man không biết tại sao hôm nay mình lại nhớ Vệ Lăng như vậy, có lẽ là chuyện của Cao Diệp Phương, hoặc là hôm nay cô ăn quá nhiều đồ nóng chăng?
Vệ Lăng lập tức biết Tần Thanh Man đang nghĩ gì từ tiếng gọi của cô.
Cách xưng hô này còn mang theo chờ đợi.
“Vợ à.” Vệ Lăng vòng tay qua eo Tần Thanh Man, để cơ thể Tần Thanh Man dán lên người mình. Tuy hai người vẫn chưa làm tới bước cuối cùng, nhưng có một số chuyện không cần học cùng biết, đều tự hấp dẫn lẫn nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận