Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 548 -




Chân Tần Thanh Man dựa vào đùi Vệ Lăng.
Cảm nhận được sự dụ dỗ của Tần Thanh Man, hô hấp Vệ Lăng trở nên dồn dập, nhiệt độ cơ thể cùng tăng lên.
Sức ôm Tần Thanh Man cũng lớn hơn.
Vệ Lăng hận không thể lúc nào cũng mang theo Tần Thanh Man ở bên cạnh, thời khắc không chia lìa.
“Vợ à.” Trán Vệ Lăng ướt sũng mồ hôi, buổi tối tốt đẹp này, ý chí của hắn đã rất yếu ớt, nếu vợ hắn muốn gì hắn cũng sẽ thỏa mãn cô.
Thật ra, hắn sống ở nhà họ Tần lâu như vậy, sớm đã coi nơi này là nhà của mình rồi, không cần lo lắng gì.
“A… A Lăng.”
Hô hấp Tần Thanh Man có hơi nặng nề, lúc này trong đầu cô đang đưa ra một lựa chọn khó khăn.
Vừa muốn chấp nhận nó, nhưng cũng vừa muốn chờ đợi.
“Vợ à.” Vệ Lăng hôn lên má Tần Thanh Man, hắn có thể cảm nhận được mâu thuẫn trong suy nghĩ Tần Thanh Man.
“A Lăng, Cao Diệp Phương đã tới.”
Lý trí cuối cùng còn sót lại làm cho cô nhượng bộ, nhớ tới Hoàng Uyển Thanh còn đang nghỉ ngơi ở phòng phía Đông, cô liền nói ra chuyện của Cao Diệp Phương.
“Không biết.”
Thật sự Vệ Lăng không nhớ Cao Diệp Phương là ai.
Trong thư người nhà hắn chỉ ngầm nhắc nhở một cái tên, trong đầu hắn còn chưa hiểu hàm ý đó, huống chi là thời điểm như thế này, chỉ cần trời không sập, không ai ảnh hưởng đến hắn được.
Cơ thể và tâm trí Vệ Lăng đều tập trung lên người Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man cũng biết điều đó, nhanh chóng di chuyển chân của mình, lại nhắc hắn lần nữa, “A Lăng, Cao Diệp Phương tới đây, bởi vì cô ấy là đối tượng xem mắt người trong nhà đã tìm cho anh.”
“Không quen biết.”
Vệ Lăng không chút do dự lại trả lời.
Nhưng lần này, hắn buông Tần Thanh Man ra, hắn cảm nhận được vợ mình tạm thời không muốn đột phá điểm mấu chốt nhất, nếu cô không muốn đột phá nó, thì hắn nhất định phải nhẫn.
Nếu không người chịu tội chính là hắn.
“A Lăng, em biết anh biết cô ta là ai.” Tần Thanh Man bất đắc dĩ vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy gò má của Vệ Lăng.
Khuôn mặt của người đàn ông này được cô bồi dưỡng rất cẩn thận, cũng tuấn tú hơn rất nhiều.
“Vợ à, anh biết em đang nói tới ai, nhưng anh thật sự không biết cô ta. Anh chỉ biết tên cô ta, cũng chẳng có quan hệ gì với anh, từ khi cô ta từ bỏ buổi xem mắt kia thì anh với cô ta không còn là đối tượng xem mắt của nhau nữa.”
Lời nói của Vệ Lăng lạnh lùng còn vô tình.
Nhưng đây là sự thật.
“A Lăng, em không hiểu lầm gì cả, em chỉ muốn nói, cô ấy đã được người phân tới nông trường Hồng Kỳ, em không biết đằng sau có âm mưu gì hay không, nên nhất định phải nói cho anh biết.” Tần Thanh Man trấn an hôn lên môi Vệ Lăng.
Sau đó liền bị Vệ Lăng ôm lấy điên cuồng hôn môi.
Sau nụ hôn ấy, đôi môi của Tần Thanh Man đỏ lên như hắn mong đợi, điều này chứng tỏ Vệ Lăng hôn cô dùng sức như thế nào.
Cũng chứng tỏ Vệ Lăng si mê Tần Thanh Man như thế nào.
Vệ Lăng hôn xong, không thấy rõ biểu tình trên gương mặt Tần Thanh Man, nhớ lại đôi mắt to long lanh ngấn nước của Tần Thanh Man, hắn liền ôm vợ vào lòng, nhỏ giọng hỏi: “Có phải em lo lắng, có người lợi dụng Cao Diệp Phương tới hãm hại anh?”
“Phải.”
Tần Thanh Man gật đầu.
Mặc dù cô không biết Vệ gia ở trong thành phố như thế nào, nhưng bây giờ là thời điểm nhạy cảm, cô lo lắng Cao Diệp Phương có người xúi giục tới nên cẩn thận vẫn hơn.
Vệ Lăng hiểu được lo lắng của Tần Thanh Man, nhỏ giọng nói: “Vậy để anh bảo người đi điều tra xem.”
Mặc dù hắn ở đây, nguyên chủ cũng có một vài người bạn, hơn nữa những người bạn đó đều ở trong thành phố, nếu muốn điều tra Cao Diệp Phương thì là chuyện rất dễ dàng.
Nếu không thì hắn giao cho ông già tự đi giải quyết.
Họ là người kiêu khích thì họ tự đi giải quyết những rắc rối mà mình làm ra đi.
“A Lăng, điều tra rồi nói với em.” Tần Thanh Man không nói cho Vệ Lăng biết chuyện Cao Diệp Phương làm ầm ĩ ở nông trường, cô không muốn hắn phải lo lắng tới những chuyện lặt vặt, không cần nghĩ nhiều cô cũng có thể xử lí được.
“Ừm, anh biết rồi.”
Vệ Lăng cũng không hỏi nhiều, cũng không muốn suy nghĩ nhiều.
Bởi vì hắn biết, Tần Thanh Man không những chỉ thông minh mà còn rất tháo vát, vợ hắn không phải bình hoa trong nhà kính.
“Đúng rồi, Uyển Thanh rất sợ anh.” Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tần Thanh Man không nhịn được trêu chọc Vệ Lăng.
Vệ Lăng thản nhiên hôn mạnh lên môi Tần Thanh Man rồi mới buông cô ra.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Vệ Lăng đã đi làm sớm như mấy hôm trước, hôm qua Tần Thanh Man bị Vệ Lăng bắt nạt, sáng sớm Vệ Lăng đi từ lúc nào cô cũng không biết.
Bởi vì trong nhà có nhiều người, nên hắn không muốn đánh thức Tần Thanh Man dậy, mà yên lặng rời khỏi nhà.
Làm quân nhân nên không có ngày nghỉ.
Quân nhân không giống bất kỳ đơn vị công tác nào, không có ngày nghỉ, chỉ có công việc luân phiên, nếu không có nhiệm vụ thì có thể về nhà như mọi người.
Năm Vệ Lăng còn khá may mắn, mấy ngày sắp đến tết không tới lượt ca trực của hắn.
Nhưng vì là quân nhân canh gác ở biên cương, nên công việc cũng bận hơn rất nhiều, không những phải canh gác, giữ an toàn cho biên cương mà còn phải thực hiện các khóa huấn luyện khác nhau, mỗi bài đều khá tốn sức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận