Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 559 -




Hơn nữa còn có Vương Thừa Bình, Trương Chính Ủy, Hồng Vĩ từ bộ phận hậu cần, bốn người đến với nhau, cộng thêm cả Đỗ Hoành Nghị, Tả Cao Bằng, Viên Hướng Dương, Hoàng Uyển Thanh nữa là tám người.
Thêm cả ba người Tần gia là đúng mười một người.
Còn có cả một sói con vô cùng hoạt bát, có mười hai bộ bát đũa cũng không thành vấn đề.
“Sư trưởng, Chính Ủy.”
Mấy người khác và Đỗ Hoành Nghị cúi chào Vường Thừa Bình cùng Trương Chính Ủy.
Vương Thừa Bình vội vàng xua tay nói: “Ở bên ngoài mọi người không cần gò bó, không cần hành lễ, cứ tự nhiên, coi chúng tôi là người lớn là được.”
Thật ra, Vệ Lăng cùng với mấy người Đỗ Hoành Nghị chính là cấp dưới yêu thích của sư trưởng Vương Thừa Bình, Vương Thừa bình ở chung với bốn người bọn họ rất thân thiết, nếu không Vương Thừa Bình sẽ không đề cập tới chuyện ăn chung cùng Đỗ Hoành Nghị cùng với những người khác.
“Mau vào nhà đi, mau vào phòng, tôi đã ngửi thấy mùi thơm rồi.”
Vương Thừa Bình không muốn quá phô trương, nên nhanh chóng nhắc nhở đám người Vệ Lăng đi vào đại sảnh.
“Ông sư trưởng, để cháu dẫn ông đi.”
Sở Sở cũng chạy tới, cậu không chỉ biết mặt đám người Vương Thừa Bình, mà cũng rất quen thuộc với bọn họ, thấy Vương Thừa Bình không muốn ở trong sân liền xung phong dẫn bọn họ vào đại sảnh.
Mấy người Vệ Lăng cũng đi theo sau.
Quy định của Tần gia, mọi người vào nhà ai cũng phải rửa tay, đám người Vương Thừa Bình cũng không ngoại lệ.
Nước nóng được Vệ Lăng cùng với Sở Sở pha.
Đám người Vương Thừa Bình cũng thấy đây là một thói quen tốt, vệ sinh sạch sẽ trước khi ăn cơm.
Rửa tay xong, mọi người cởi áo bông dày ra, treo lên mắc rồi ngồi trước đống lửa.
Trong bếp lửa có khúc củi lớn đang cháy, làm toàn bộ đại sảnh đều ấm lên.
Tần Thanh Man cùng với Hoàng Uyển Thanh đang ở trong bếp nghe thấy tiếng động liền ra ngoài chào hỏi mấy người Vương Thừa Bình rồi mới về phòng bếp làm việc, mọi người đều có mặt, Vệ Lăng cùng mấy người Đỗ Hoành Nghị tới giúp bê những món hầm ra.
Ban đầu, trong đại sảnh chỉ có một cái bếp lò, chỉ có thể hầm một cái nồi đồ ăn.
Nhưng chẳng làm khó được ai, không có than củi, Tần gia còn có mấy cái bếp lò đất.
Bếp lò đất được làm bằng đất sét, trông rất nhỏ còn dễ thương nữa, dùng than củi cũng rất tiện.
Còn có thể điều chỉnh nhiệt độ.
Dùng để hầm thịt gà, dưa chua hầm thịt, cá cay phi lê, đều được đặt trên bếp đất, trên bếp củi là món ăn truyền thống trong ngày tết của người Trung Hoa, chân gấu om.
Có nhiều món thịt hơn món chay.
Đợi Tần Thanh Man thu dọn xong mới trở lại đại sảnh cùng với Hoàng Uyển Thanh, họ nhận được rất nhiều ánh mắt háo hức.
“Mọi người đừng nhìn tôi, mau ăn đi.”
Tần Thanh Man mỉm cười kêu mọi người mau động đũa, cô cùng với Hoàng Uyển Thanh ngồi xuống bên cạnh Vệ Lăng.
Đương nhiên Tần Thanh Man là người ngồi bên cạnh Vệ Lăng, Hoàng Uyển Thanh chỉ dám ngồi bên cạnh Sở Sở.
Cảm thấy sợ hãi là sợ hãi, cũng phải vì Vệ Lăng nhận cô làm em gái mà biến mất.
“Đồng chí Thanh Man, cô thật giỏi, tài nghệ nấu nướng của cô có thể còn cao hơn những nhà hàng cao cấp trong thành phố.” Vương Thừa Bình dơ ngón tay cái khen ngợi Tần Thanh Man.
Vài năm trước ông đã tới một nhà hàng ở thành phố với bạn bè mình trong thời gian làm báo cáo công việc ở Bắc Kinh.
Nên ông biết tay nghề nấu nướng ở các nhà hàng đó như thế nào.
Trương Chính Ủy cùng với những người khác cũng nhìn Tần Thanh Man, rồi lại nhìn những món ăn đang bốc khói nghi ngút, lúng túng không biết xuống tay như thế nào.
Những món ăn Tần Thanh Man nấu hôm nay khác hoàn tới với những món từ thịt heo mà cô chủ trì ở tổng bộ sư đoàn.
Những món ăn hôm đó nhiều và ngon nhưng không quá đặc biệt.
Các món ăn hôm nay không giống thế, Tần Thanh Man rất chú ý tới chúng, cho dù là trong nồi hay bày trên đĩa, hay là không đủ nồi đựng bày ở trong bát tráng men cũng rất đủ hương vị và màu sắc.
Trông nó tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Nếu không phải có mùi thơm nồng nàn nhắc nhở mọi người đây là thật, có khi họ còn tưởng mình đang ở trong mộng.
“Sư trưởng, trước đây cụ tổ tôi từng nấu ăn ở trong cung điện, mẹ tôi cũng học được một chút.” Tần Thanh Man muốn khiêm tốn một chút, tuy rằng cô nấu những món ăn ở thời đại sau, nhưng ở đời này cũng phải nói rõ nguồn gốc xuất xứ.
“Đúng rồi, mẹ tôi nấu rất ngon.”
Sở Sở gật đầu đồng ý với Tần Thanh Man, còn nói thêm: “Nhưng em thấy đồ ăn chị làm ngon hơn mẹ làm.” Nói xong ôm cánh tay Tần Thanh Man cọ cọ.
Tần Thanh Man sờ sờ đầu đứa nhỏ.
“Bảo sao, trước khi gặp em dâu tôi chưa từng được ăn món nào ngon như vậy, hóa ra chúng ta đang được hưởng đãi ngộ giống hoàng đế.” Đỗ Hoành Nghị hung hăng sờ khóe miệng mình.
Nếu mọi người còn không động đũa, chắc chắn nước bọt sẽ chảy ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận