Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 572 -




Sắc trời dần sáng, bởi vì thời đại này vẫn thuộc thời kỳ đặc thù, cho nên cũng không có ai mới sáng sớm đã rời giường để chuẩn bị đồ tế lễ, nhà nào nhà nấy đều ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh mới rời giường.
Tần Thanh Man hiếm khi được ngủ nướng một cách thoải mái rồi phải thức dậy.
Lúc cô rời giường, Vệ Lăng đã không còn ở bên cạnh nữa, mà dẫn theo Sở Sở tập luyện ở trong sân.
Thời gian nghỉ ngơi và làm việc đã được khắc sâu vào trong xương cốt từ sớm cũng sẽ không bởi vì hôm nay là mùng 1 Tết mà không rèn luyện nữa, Vệ Lăng cảm thấy nếu một ngày nào đó buổi sáng tỉnh dậy mà không rời giường ngay theo lịch vậy thì chỉ có thể là do nguyên nhân "đặc biệt" mà thôi.
Chẳng hạn là lúc sau khi bọn họ có nhà của riêng mình.
Trong khi Vệ Lăng dẫn theo Sở Sở và nhóc sói con rèn luyện ở trong sân, Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh cũng lần lượt rời giường.
Hai người đều thay quần áo mới.
Cũng đều là màu đỏ, chẳng qua không phải đỏ chót, mà là các sắc đỏ với độ đậm nhạt khác nhau.
Khi ăn Tết mặc màu đỏ để tạo không khí vui mừng, đây cũng là màu sắc được nhiều người ưa chuộng mặc vào dịp Tết nhất.
"Chị dâu, chào buổi sáng." Hoàng Uyển Thanh vừa ra khỏi cửa phòng phía đông liền trông thấy Tần Thanh Man bước ra từ phòng phía tây, ánh mắt sáng lên, ngay lập tức lên tiếng chào hỏi.
Hôm nay cô ấy đang mặc quần áo mới mà Tần Thanh Man làm cho cô ấy, Tần Thanh Man cũng mặc quần áo mới, tinh thần và diện mạo của hai người đều rất tốt, cũng đều vô cùng bắt mắt.
Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì hai người vốn đã xinh đẹp sẵn rồi.
"Uyển Thanh, chào buổi sáng." Tần Thanh Man cũng trông thấy Hoàng Uyển Thanh, chào hỏi cô ấy một câu rồi đi làm vệ sinh cá nhân.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, hai người cười nói vui vẻ đi chuẩn bị bữa sáng.
Mùng một đầu năm phải ăn sủi cảo, nhà họ Tần đêm hôm qua đã gói rất nhiều sủi cảo để ướp đông trong tủ lạnh, khi muốn ăn cũng vô cùng đơn giản, mang sủi cảo vào nhà, đun sôi nước lên là có thể thả sủi cảo vào rồi.
Chỗ sủi cảo này của nhà bọn họ mặc dù do nhiều người gói mà thành, nhưng tay nghề cũng không tồi, sủi cảo gói ra đầy đặn đáng yêu y như chiếc đĩnh vàng.
Khi đun chín xong, cái nào cái nấy cũng đều rất đầy đặn.
"A Lăng, Sở Sở, vào ăn sáng thôi."
Sủi cảo còn chưa nấu xong, Tần Thanh Man đã vén rèm cửa lên gọi với ra sân, gọi từ bây giờ là vừa lúc, đợi Vệ Lăng và Sở Sở lau khô mồ hôi trên người xong, đơn giản sửa soạn một chút là sủi cảo vừa vặn được nấu chín.
"Tới ngay đây." Vệ Lăng và Sở Sở nghe thấy tiếng Tần Thanh Man gọi, không chỉ di chuyển tầm mắt nhìn lại, mà miệng cũng tích cực lên tiếng trả lời.
"À hú hú——"
Nhóc sói con nghe thấy giọng nói của Tần Thanh Man liền vô cùng kích động, lập tức bỏ rơi lại Vệ Lăng và Sở Sở, chạy về phía Tần Thanh Man.
Nó hôm nay vẫn còn chưa kịp uống sữa đã bị Vệ Lăng xách ra ngoài luyện tập rồi, vừa mới sáng ngày ra, lạnh cứng cả chân lắm luôn ấy!
Nhóc sói con chạy rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã chạy đến bên người Tần Thanh Man, rồi leo lên trên ống quần Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man sợ nhóc sói con làm tuột sợi của quần áo mới, nhanh cúi người ôm nhóc con lên, vừa ôm vào lòng cô mới phát hiện nhóc sói con hình như lại nặng thêm rồi.
Nặng hơn chứng tỏ nhóc sói con đã lớn thêm một chút.
Xoa nhẹ đầu nhóc sói con một cái, Tần Thanh Man thả rèm xuống rồi quay trở lại gian chính.
Cô đã băm thịt cho nhóc sói con xong, đủ cho nhóc con ăn mặn một bữa cơm mùng 1 Tết một cách thỏa thích.
"À hú hú——"
Nhóc sói con vô cùng hài lòng với bữa sáng của mình, nhóc ngồi xổm trước chén cơm của mình, vùi đầu ăn lấy ăn để.
Hôm nay Tần Thanh Man không vắt sữa dê, cũng không định cho nhóc sói con uống sữa vào bữa sáng, mà để một bát nước sạch ở bên cạnh.
Nước được pha từ nước nóng với nước giếng, cũng có thể coi là nước lã, vừa vặn thích hợp cho nhóc sói con uống.
"Chị dâu, nếu không phải biết Đô Đô là chó, chỉ nghe tiếng kêu của nó thôi, em còn tưởng nó là sói con ấy chứ." Hoàng Uyển Thanh trông thấy nhóc sói con ăn cơm hết sức vui vẻ, nhịn không được nói một câu.
Câu này khiến cho Vệ Lăng với Sở Sở vừa mới vào cửa không biết phải tiếp lời như thế nào.
Tần Thanh Man cũng không biết phải giải thích như thế nào với Hoàng Uyển Thanh về thân phận thực sự của nhóc sói con.
Nếu nói rõ nhóc sói con là sói, thì lại sợ Hoàng Uyển Thanh buổi tối không dám ngủ cùng một giường với nhóc sói con nữa, nhưng nếu không nói, thù lại cảm giác như mình đang lừa gạt tình cảm của đối phương.
Tại lúc Tần Thanh Man đang do dự không biết phải mở miệng như thế nào, giọng nói nhàn nhạt của Vệ Lăng truyền tới, "Uyển Thanh, đi phòng bếp lấy dấm và tương ớt đến đây, lập tức phải ăn sáng rồi đấy." Thứ nhất định bắt buộc phải có khi ăn sủi cảo chính là dấm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận