Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 574 -




Mùng một đầu năm là một ngày vui vẻ, dù thời đại này của cải vật chất không phong phú lắm, nhưng trong lòng mọi người đều hướng đến hạnh phúc, sáng sớm, rất nhiều người ra ngoài, có người lớn, cũng có trẻ con.
Người lớn ra ngoài đương nhiên là sang chúc tết hàng xóm láng giềng, nhà nào cũng không giàu có, không có lương thực dư dả, sẽ không đãi cơm khách đến thăm nhà, nhưng vẫn có thể cắn hạt thông.
Một nắm hạt thông, một lò lửa là có thể tán gẫu chuyện nhà cả buổi.
Hơn nữa thứ mọi người muốn cũng chỉ là dáng vẻ náo nhiệt như vậy.
Người lớn có chỗ đi của người lớn, trẻ con cũng có chỗ chơi đùa của mình, mùa đông ở Đông Bắc không thiếu tuyết, coi như buổi tối tuyết không rơi, nhưng mặt đất cũng có lớp băng thật dày, chỗ như vậy chơi trò chơi trong tuyết nào cũng được.
Thậm chí còn có thể nhặt dây pháo đốt cho nổ chơi.
Sở Sở nhận bao lì xì của Vệ Lăng và Tần Thanh Man xong liền mặc quần áo mới dẫn theo sói con ra ngoài.
Một năm mới, một ngày mới, là ngày vui của tất cả mọi người.
Gan của những đứa trẻ cũng lớn, lúc Sở Sở còn chưa ra ngoài Tam Mộc đã dần một đám trẻ con từ ba đến năm sáu tuổi trong đồn đến nhà họ Tần.
Đám trẻ con đến càng làm tăng thêm rất nhiều sự náo nhiệt cho nhà họ Tần.
Đồn Kháo Sơn dựa vào núi, dù lương thực không nhiều, nhưng quả hạch trong núi lại không thiếu, quả hạch chín trong núi hai mùa hè thu đều sẽ được nhặt về nhà phơi khô cất giữ lại, đợi đến ngày mùng một đầu năm này toàn bộ đều được đem ra ngoài.
Tần Thanh Man cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa một nắm quả hạch to, đồng thời còn cho mỗi đứa hai viên kẹo thỏ trắng.
Quả hạch ở đồn Kháo Sơn không đáng tiền, nhưng kẹo thỏ trắng lại là thứ quý giá.
Loại kẹo này có vị sữa nồng đậm, là thứ đám trẻ con thích nhất.
Tất cả trẻ con dưới sự dẫn dắt của đứa lớn nhất, chúc tết Tần Thanh Man và Vệ Lăng, bất kể là ăn tết ở thời đại này hay ăn tết ở thời sau, đến nhà người khác chúc tết nhất định phải nói lời may mắn.
Tần Thanh Man và Vệ Lăng thu hoạch được một đống lời may mắn vừa ngây thơ vừa vui vẻ.
Sau đó đám trẻ con mới sôi nổi ồn ào rời khỏi nhà họ Tần.
Lần này rời khỏi, Sở Sở và sói con cũng đi theo.
Sở Sở chơi với Tam Mộc rất thân, đương nhiên cũng có quan hệ không tồi với đám bạn chơi thân với Tam Mộc, sau khi mọi người rời khỏi nhà liền đi đến các nhà trong đồn chúc tết trước, chúc tết xong thì bắt đầu tìm kiếm dây pháo chưa nổ ở trong tuyết.
Mặc dù trong đồn không phải nhà nào cũng có thể đốt dây pháo, nhưng cũng vẫn có một số người điều kiện trong nhà không tệ đã đốt dây pháo vào tối qua, rạng sáng nay.
Ví dụ như nhà họ Tần, nhà Trịnh An Quốc, nhà Tiền Tương Dương...
Ở trong đồn hoàn cảnh nhà ai giàu có cũng có thể nhìn ra được từ việc đốt dây pháo.
Lúc bọn Tam Mộc đến nhà họ Tần chúc tết đã nhặt một đợt pháo ở trong sân nhà họ Tần rồi, sau đó lại nhặt thêm một ít ở trong sân mấy nhà khác, gom chung lại với nhau, số lượng khá nhiều.
"Sở Sở, đi, chúng ta đến cổng đồn cho nổ pháo đi." Tam Mộc hăng hái rủ rê Sở Sở.
"Được."
Sở Sở lấy một gói pháo từ trong túi ra, dây pháo này không phải cậu tìm nhặt ra, mà là lấy từ nhà tới.
Hôm qua nhà bọn cậu đốt dây pháo cũng không thả hết toàn bộ, còn giữ lại mấy gói cho đám trẻ chơi, đúng vậy, hôm nay cậu lấy một gói ra cho Tam Mộc, lát nữa gỡ từng cái pháo ra, có thể đốt rất lâu.
"Sở Sở, có thể cho tớ một cái không?"
Có một bạn nhỏ nhìn thấy pháo trong tay Sở Sở ngưỡng mộ không thôi, không nhịn được xin xỏ.
Nếu Sở Sở có thể lấy những cái pháo này ra trước mặt mọi người thì không định đốt một mình, nghe thấy câu hỏi của đứa nhỏ, lại nhìn mấy đứa trẻ khác một cái, mặc dù không tự mình đi xin, nhưng lại dùng ánh mắt lấp lánh, khẩn thiết nhìn mình, cậu nói: "Cho mỗi người 10 cái thôi, không thể thêm nữa."
Nếu cho nhiều không những không đủ chia, mà bản thân cậu cũng không thể đốt.
"Sở Sở, cậu thật sự tốt quá."
Tam Mộc và những đứa trẻ khác đều hoan hô lên.
Ánh mắt mọi người nhìn về Sở Sở càng thêm nóng bỏng và vui vẻ.
Bởi vì ai cũng biết pháo Sở Sở chia ra chắc chắn có thể nổ vang, còn pháo bọn họ nhặt ở trong sân mấy nhà kia thì không chắc, trải qua hơn nửa buổi tối, những chiếc pháo không nổ kia có thể nổ nữa hay không thật sự rất khó nói.
"Đi, đi thôi, chúng ta đến mặt sông đốt."
Tam Mộc kéo tay Sở Sở chạy đến bên sông, mấy đứa trẻ khác cũng nhanh chóng chạy theo, ai cũng không muốn rớt lại phía sau.
Trời lạnh đất đóng băng, đừng nói trên mặt đất đóng lớp băng dày, nước trong sông đóng càng dày hơn.
Phi ngựa, đi xe qua cũng không thành vấn đề, một đám trẻ con nhảy trên mặt sông vẫn không sao, đây cũng là lý do vì sao nhà nào cũng yên tâm thả đám trẻ ra ngoài chơi đùa.
Đừng thấy đám trẻ nhỏ, nhưng nói đến chơi đùa, chân cẳng rất lanh lẹ.
Một lúc sau, mọi người đều đã chạy đến mặt sông ở cổng đồn.
Cổng đồn Kháo Sơn rộng rãi, phía đối diện là một cái hồ lớn, mặt sông rất rộng, mùa hè nước sông chảy xuống, người trong đồn đều giặt đồ rửa rau trong hồ đám trẻ con cũng ở trong hồ bơi lội, cho nên mọi người đều vô cùng quen thuộc với cái hồ này.
Ánh mặt trời chiếu sáng, vô cùng xinh đẹp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận