Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 575 -




“Sở Sở, có cần đào hố không?” Đám trẻ ồn ào như ong vỡ tổ chạy đến mặt hồ, mọi người đã quen với lớp băng từ lâu, dưới chân không chắc sẽ vững vàng, nhưng ít nhất không dễ dàng té ngã.
Vào lúc Tam Mộc hỏi Sở Sở, đã có mấy đứa trẻ đang trượt trên mặt băng.
Giày mọi người mang không giống nhau, có đứa đế giày hơi trơn một xíu, lên mặt hồ giống như đã vào sân trượt băng.
“Chúng ta dùng đá đập vỡ mấy cái hố nhỏ rồi đốt pháo.”
Dù là năm đầu tiên Sở Sở cùng mọi người đến mặt hồ chơi, nhưng năm ngoái cậu đã từng nhìn những đứa trẻ khác trong đồn chơi pháo trên mặt hồ như thế nào.
“Đi thôi, chúng ta đi đập vỡ hố nhỏ.” Tam Mộc kêu gọi mấy người bạn khác cùng hành động.
Đám trẻ con đã mong đợi chơi pháo từ trước, lời kêu gọi của Tam Mộc giống như một lời phát động, từng người tìm ra đá từ những góc ngách khác nhau rồi đập bịch bịch lên mặt băng.
Mọi người cũng không nghĩ tới cần đập sâu bao nhiêu, có thể đặt pháo là được.
Trẻ con ở đồn Kháo Sơn đều di truyền gen tốt của đồn Kháo Sơn, thể chất đám trẻ không tệ, chỉ trong chốc lát đã đập được cái hố khá lớn.
Đập hố xong thì đến thời khắc quan trọng nhất.
Đốt pháo.
Ném đá đi, mọi người đều nhìn Sở Sở bằng ánh mắt nóng bỏng.
Sở Sở biết ý mọi người là gì, nghiêm mặt nói: “Xếp hàng, đều xếp hàng đàng hoàng, tớ phát cho một người mười cái.”
“Xếp hàng.”
Tam Mộc giống như cái loa truyền lời của Sở Sở, nghe lời Sở Sở xong lập tức đứng bên cạnh Sở Sở “cáo mượn oai hùm” liền.
Gương mặt nhỏ nhắn còn rất căng.
Đám trẻ con cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, rất tự giác xếp thành hàng dài theo yêu cầu.
Hơn nữa còn là đội hình từ thấp đến cao.
Một đứa thấp nhất, tuổi tác cũng nhỏ nhất, đứa nhỏ nhất tên Tố Cổn Cổn, nói là ba tuổi, nhưng thực ra căn bản còn chưa đủ ba tuổi, chỉ là tuổi mụ ba tuổi thôi.
Nhịp bước của Cổn Cổn vẫn chưa vững lắm, lảo đảo đứng trước mặt Sở Sở.
Đứa trẻ nhìn pháo trong tay Sở Sở với gương mặt ngưỡng mộ, đồng thời cũng ngưỡng mộ quần áo mới trên người Sở Sở.
Trong đám trẻ bọn họ chỉ có một mình Sở Sở mặc quần áo mới, đồ mọi người mặc đều là quần áo cũ, thậm chí trên mặt ít nhiều còn có một ít chỗ vá, nhưng mặc kệ quần áo như thế nào, cũng không bẩn, vô cùng sạch sẽ.
Có thể nhìn ra là đã đặc biệt chuẩn bị để ăn tết.
Vải vóc ở năm này vô cùng thiếu thốn, có tiền không có phiếu vải cũng không mua được, cho nên áo bông mùa đông của mỗi nhà đều rất ít, đừng nói thay đi giặt, có thể có áo bông mặc lên người giữ ấm đã không tệ, cho nên dường như áo bông của mọi người đều mặc đến mùa đông chưa từng cởi ra.
Sở dĩ hôm nay đều sạch sẽ, chắc chắn đều là người lớn trong nhà giặt sạch, sấy khô cả đêm.
“Cổn Cổn, này, đây là mười cái pháo, em đừng làm rơi, để trong túi đi.”
Sở Sở thấy đội ngũ xếp hàng xong, lập tức tháo pháo trên dây pháo ra đưa cho đứa trẻ nhỏ nhất.
“Cảm ơn anh Sở Sở.”
Cổn Cổn lau bàn tay nhỏ bé lên quần áo một cái mới nhận lấy pháo Sở Sở đưa qua, nhận xong lập tức đứng sang một bên đợi những người khác.
Trời lạnh như vậy mọi người đều mang bao tay, vừa này còn cởi bao tay làm việc một chút, tất cả mọi người đều giống Cổn Cổn, lo lắng bao tay dính băng thành nước làm ướt pháo, mọi người đều lau tay một cái mới nhận pháo của Sở Sở.
Có đứa không sợ lạnh thì trực tiếp cởi bao tay rồi nhận.
Nhận xong nhét vào trong túi áo mới đeo bao tay vào lại lần nữa.
Mười mấy đứa trẻ, đợi chia hết cho mọi người, thời gian cũng đã trôi qua mấy phút, chủ yếu là đeo bao tay khó tháo pháo.
“Xong rồi, mọi người đều đã có hết, chúng ta bắt đầu đốt pháo.”
Tam Mộc luyến tiếc sờ pháo trong tay một cái mới nói với tất cả bạn bè.
“Đốt lửa, đốt lửa.” Mấy đứa trẻ đứa nào đứa nấy cười thấy răng không thấy mắt đâu, đều lấy củi khô từ trong túi áo ra, những cái này mọi người đã chuẩn bị xong từ trước, đợi đến giờ phút này sử dụng.
Bởi vì nguyên nhân của trào lưu Cách mạng văn hóa, hiện giờ nhà nào cũng không có nhang, lúc đốt pháo cũng không thể dùng nhang đốt.
Nhưng trí thông minh của con người là vô tận.
Núi rừng lớn như vậy, luôn có củi đốt cháy được lâu, đúng không, trong tay mỗi đứa trẻ cầm cây củi nhỏ bé giống y như cây nhang, củi gỗ này sau khi đốt không chỉ khó tắt, còn cháy rất lâu, là lựa chọn đầu để đốt pháo.
“Đốt từng cái một, đừng đốt đến người.”
Sở Sở thấy trong tay mọi người đều cầm cây gỗ đốt lửa nghĩ tới có thể chơi lâu hơn một xíu, liền nói ý của mình ra.
“Được.”
Đám trẻ đều rất khôn ngoan, cộng thêm pháo còn là của Sở Sở tặng, mức độ nghe lời vô cùng cao.
Một cái pháo được đặt vào trong cái hố nhỏ vừa được đập ra, sau đó những đứa trẻ khác đều bịt đứng hơi xa nhìn chằm chằm vào nó.
“Bụp—”
Chất lượng pháo hoa của thời đại này rất tốt, âm thanh cũng vô cùng vang.
“Ohhhhh~” Theo tiếng pháo nổ vang, đám trẻ con phấn khởi nhảy về phía trước ở trên mặt băng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận