Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 576 -




Chơi pháo ở bên ngoài lạnh giá vô cùng thú vị, thực ra thứ mọi người không chỉ là pháo, mà còn có sự náo nhiệt của năm mới.
Nghe thấy tiếng pháo mọi người liền vui vẻ, niềm vui xuất phát từ đáy lòng.
“Người tiếp theo, người tiếp theo.”
Tam Mộc thấy pháo nổ vang, vội vàng gọi người bạn kế tiếp đốt pháo.
“Tớ! Tớ—”
Ngay lập tức có người bạn nhỏ hưởng ứng, đồng thời người bạn này cũng lấy pháo từ trong túi áo ra đặt vào hố nhỏ.
Trước đó mọi người đã đập ra khá nhiều hố nhỏ, tùy ý bỏ chỗ nào cũng được.
“Bụp—-” lại là một tràng âm thanh pháo nổ vang lên, đám trẻ vẫn hào hứng hoan hô vang dội.
“Auuuuu—--”
Sói con ở trong lòng Sở Sở cũng kích động gào lên.
Pháo hôm nay sau khi đốt chỉ nổ vang một tiếng, sói con không bị dọa sợ giống rạng sáng hôm qua, nhìn nụ cười trên gương mặt đám trẻ, tâm trạng sói con hôm nay rất tốt, nhịn không được gào thét cũng mọi người.
Chuyện sói con là sói chỉ có người lớn trong đồn biết, vì để bọn trẻ không sợ hãi, mấy người lớn đều không nói.
Cho nên cũng không có đứa trẻ nào sợ sói con.
“Người tiếp theo, tiếp theo tới ai.”
Tam Mộc làm “người chỉ huy” làm còn nghiện, đợi mọi người hoan hô một lúc mới chỉ huy tiếp.
“Tới em.”
Cổn Cổn lảo đảo đi về phía trước cầm cây gỗ đốt.
“Cổn Cổn, em đi chậm chút, đừng để té, không được để anh dẫn em.” Tam Mộc thấy Cổn Cổn mặc nhiều quần áo, đi đường cũng khó khăn, nhịn không được nhắc nhở một câu.
“Không cần đâu, em có thể đi được.” Cổn Cổn vẫn rất tự tin.
Mọi người đều mang ý tốt cười ầm lên, khỏi phải nói, Cổn Cổn ra sân còn rất hài hước.
“Auuu—-” Sói con không sợ tiếng pháo đơn nổ, chỉ không bằng lòng chờ đợi ở trong lòng Sở Sở, giãy giụa xuống đất.
Mặc dù mặt đất đều là lớp băng dày khá lạnh chân, nhưng sói con vốn chính là con vật được sinh ra và lớn lên ở vùng đất này, trong gen có sức đề kháng tự nhiên đối với thời tiết như thế này.
Móng vuốt nhỏ giẫm trên mặt băng chỉ run run mấy cái liền thích ứng.
Sói con sau khi thích ứng thì không ngừng chạy băng băng bên cạnh mọi người, từ lúc nó càng lớn càng to, mức độ hoạt động của nó cũng nhiều, tinh thần và thể lực cũng vô cùng dư dả, mỗi ngày đều muốn chủ động dắt Sở Sở đi dạo thời gian rất dài.
Sở Sở cũng vì sói con lôi kéo theo, thể chất đã tốt lên rất nhiều.
“Em sắp đốt pháo rồi, mọi người mau che tai lại.” Cổn Cổn vừa đưa cây gỗ đang cháy trong tay về phía dây pháo, vừa nhắc nhở mọi người.
Cái tay nhỏ cầm cây gỗ kia lắc lư run lẩy bẩy.
Mấy đứa trẻ khác nhìn thấy Cổn Cổn như vậy, có mấy đứa dứt khoát hù dọa Cổn Cổn: “Bụp—-” Trong miệng phát ra từ bắt chước lúc pháo nổ vang, liền dọa Cổn Cổn đang đốt pháo không chỉ rút cái tay nhỏ về, còn thét chói tai chạy về phía sau.
“Ha ha ha ha—”
Tất cả trẻ con đều vui vẻ cười không kiêng dè gì cả.
“Mấy anh….mấy anh xấu quá đi…khịt—” Cổn Cổn phát hiện mắc lừa tức giận trừng mấy người bạn, đồng thời khịt mũi mạnh một cái.
Trời đông giá rét, cậu nhóc cảm thấy mình sắp chảy nước mũi rồi.
“Cồn Cổn, hay là anh đốt giúp em nha.” Có đứa trẻ chủ động giúp đỡ Cổn Cổn bọc tròn vo.
“Đúng vậy, Cổn Cổn, em xem em đi, đốt cũng đốt không cháy, hay là để anh đến giúp em đi.”
“Cổn Cổn, anh cũng có thể giúp em, chỉ cần em đưa anh một quả óc chó là được.”
“Không được, em tự đốt, không cần mấy anh giúp.” Cổn Cổn mới không đồng ý, cậu nhóc đã được chia mười cái pháo, để người khác đốt, đó chẳng phải tương đương với bản thân chỉ có thể xem náo nhiệt thôi sao, đốt pháo của cậu nhóc còn phải đưa quả óc chó của mình ra, cậu nhóc không ngốc như vậy đâu.
“Ha ha ha, Cổn Cổn không dễ lừa ha.”
Đám trẻ thấy Cổn Cổn không bị mắc lừa, lập tức cười lớn thêm lần nữa.
Sở Sở cũng cười toe toét, sau khi chơi chung với đám trẻ cậu mới cảm nhận được trong đồn có nhiều chuyện vui, nhiều người thú vị như thế.
Cổn Cổn thấy mọi người đều cười mình, cũng không tức giận, mà vui tươi hớn hở, lại cầm cây gỗ đi đến gần pháo.
“Được rồi, mọi người đừng dọa Cổn Cổn nữa, nếu dọa nữa, mọi người có còn chơi pháo không.” Sở Sở thấy đám trẻ con vẫn còn muốn dọa Cổn Cổn, vội lên tiếng nhắc nhở một câu.
Chỗ bọn họ lạnh, vẫn thật sự không thể chơi ở bên ngoài suốt được.
Chơi lâu rồi tay chân đều sắp lạnh tê cứng hết, người ngoài không hiểu những cái này rất dễ bị tổn thương do giá rét, cuối cùng gãy tay gãy chân, cho nên ở chỗ bọn họ bất kể là người lớn hay trẻ con đều có giới hạn chơi ở bên ngoài bao lâu.
“Được rồi, không đùa Cổn Cổn nữa.” Mọi người thấy Sở Sở lên tiếng, lập tức không ầm ĩ nữa.
Cứ như vậy Cổn Cổn mới thuận lợi đốt nổ vang pháo thuộc về mình.
Nhìn người khác chơi pháo với tự mình chơi là hai loại cảm giác, chỉ có tự mình tham gia mới biết được rốt cuộc có bao nhiêu kích thích và vui vẻ.
Cổn Cổn đã thuận lợi đốt pháo, lập tức hưng phấn nhảy cẫng lên.
Ôm lấy người bạn thân thiết vừa cười, vừa gọi, vô cùng vui vẻ.
Mấy đứa trẻ khác thấy vậy cùng vui vẻ không thôi, tiếp tục từng người vội vàng thay phiên xếp hàng đốt pháo, thậm chí bởi vì pháo nổ vang và tiếng hoan hô của trẻ con còn thu hút mấy người lớn đến xem.

Bạn cần đăng nhập để bình luận