Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 578 -




“Con…cái đứa này…” Hạt thông trong miệng cha Tam Mộc thực sự không thơm nữa, anh ta cố ý mắng con trai một câu, nhưng nhớ đây là mùng một đầu năm, nếu hôm nay anh ta dám mắng, trở về có lẽ sẽ bị vợ ở nhà chỉnh đốn.
“Cha, con biết cha muốn chơi.” Tam Mộc vô cùng hiểu tâm trạng của cha mình.
“Cho nên?” Cha Tam Mộc không cảm thấy con trai mình có thể đàng hoàng như thế, anh ta luôn cảm thấy có lời gì đó không hay đang đợi mình.
“Cho nên, đương nhiên không thể cho cha chơi, cha cũng đã già như thế rồi, còn giành pháo của trẻ con chơi, thật sự không biết xấu hổ.” Lời Tam Mộc nói rất sắc bén, thậm chí còn đưa tay ra dùng sức quẹt mặt mình một cái.
Đây là chế nhạo cha cậu bé nằm mơ giữa ban ngày.
Cha Tam Mộc nằm mơ giữa ban ngày thật sự muốn đánh con trai mình:...
Mọi người vây xem thấy hai cha con cãi cọ, cười đau cả bụng, Sở Sở lại kéo Tam Mộc chạy.
Tam Mộc không giữ thể diện cho cha mình ở nơi đông người, cậu cũng lo lắng Tam Mộc bị đánh.
“Bịch bịch bịch bịch bịch—-” Mấy đứa trẻ khác thấy Sở Sở và Tam Mộc chạy, bọn học cũng đuổi theo sau, trước khi đuổi đến mọi người đều vô cùng ăn ý đưa tay ra học dáng vẻ Tam Mộc quẹt gò má cha Tam Mộc cười nhạo cha cậu bé.
Mặt cha Tam Mộc cũng bị đám trẻ con này làm sưng.
“Được rồi, không phải anh không biết đám trẻ bây giờ khó lừa, nếu còn lừa, bị thua thiệt đấy.” Hai người lớn khác vẫn coi như có lương tâm, cười nhạo cha Tam Mộc thì cười nhạo, nhưng không nói lại lời bỏ đá xuống giếng gì.
“Thật sự khó lừa!”
Cha Tam Mộc bất đắc dĩ gật đầu thở dài.
Mùng một đầu năm đã bị con trai mình dẫn đầu cười nhạo, xem ra năm nay đoán chừng anh ta cũng sẽ bị người ta cười nhạo, không được, anh ta phải về nhà ôm vợ sẽ đồng cảm.
“Cẩu Đản, về nhà không, hay đến nhà tôi ngồi chơi chút đi?”
Có người mời cha Tam Mộc.
“Thôi, tôi về nhà với vợ.” Cha Tam Mộc vẫn có chút buồn bã.
“Hay là, chúng ta đi theo đám trẻ xem thử, coi như không đến lượt chúng ta đốt pháo, xem một chút cũng có thể đỡ ghiền.” Đoán chừng vẻ mặt của cha Tam Mộc quả thực quá giống đưa đám, có người nhịn không được đề xuất.
Cha Tam Mộc lập tức động lòng.
Đám trẻ con cũng không định tránh mình đốt pháo, bọn họ đi theo xme thử, cũng có thể trông nom sự an toàn cho đám trẻ.
Cha Tam Mộc khuyên bảo bản thân mình như vậy, lập tức khôi phục lại tinh thần.
Sau đó rủ hai đồng bọn chậm rãi đi xa xa ở sau lưng đám trẻ.
Dù sao cũng không tranh đốt pháo lại đám trẻ, bọn họ nghe tiếng đã hài lòng rồi.
Phương hướng bọn Sở Sở lần này chạy là sư đoàn XXX.
Tần Thải Vân chỉ ra ngoài sớm hơn đám người Sở Sở một chút, bởi vì sợ người ta nhìn thấy, chỗ cô ta đi đường không chỉ vòng vèo mà còn xa, cứ nhập nhằng như vậy một lúc mới vòng qua đồn Kháo Sơn đến đường đi đến sư đoàn.
Vừa mới bước lên mặt đường rộng rãi, cô ta liền nghe thấy tiếng pháo nổ đằng xa.
Còn có tiếng hoan hô của đám trẻ.
Lập tức Tần Thải Vân biết đây là trẻ con trong đồn đang chơi đốt pháo trên mặt hồ.
Khẽ chau mày, cô ta vô cùng bất mãn, nhưng lại không thể ra mặt chỉ trích, chỉ có thể đi tiếp, cô ta phải đi đến địa điểm dự định.
Ở đó có một cái đầm nước nhỏ, mùa xuân sau khi tuyết tan chính là một đầm nước chảy, có thể làm nước giếng sử dụng, nếu không phải lượng nước quá ít, mùa đông bề mặt đầm nước cũng không đến nỗi sẽ đóng băng, đóng băng thì đóng băng, nhưng lớp băng không dày, chỉ cần dùng lực một chút thì lớp băng có vỡ vụn.
Chủ ý của Tần Thải Vân chính là lấy thân báo đáp sau khi được cứu.
Mặc dù thời này không phải được cứu xong thì ỷ lại vào đối phương, nhưng ở nông thôn mà nói, có một ít quan niệm rất nặng, nếu như cô ta cứ khăng khăng làm theo ý mình mà đối phương không cưới thì cô ta sẽ đi chết, cô ta còn có thể gả vào nhà đối phương như ý nguyện.
Dẫu sao thân phận tầng lớp quân nhân này có sự ràng buộc lúc đối mặt với nhân dân.
Tần Thải Vân đi rất chậm, chú ý động tĩnh xung quanh, muốn tính kế người khác, đương nhiên không thể bị người ta phát hiện.
Đầm nước cách hồ nước không xa, cách đồn XXX cũng không xa.
Mọi người đều biết ở đây có một đầm nước, cũng biết lớp băng trên đầm nước không dày, mùa đông, mọi người đều rất tự giác tránh đi gần đầm nước.
Nhưng Tần Thải Vân hết lần này đến lần khác định dùng cái đầm nước này tính kế Đỗ Hoành Nghị.
Mặc kệ cô ta rơi xuống đầm nước như thế nào, chỉ cần cô ta rơi xuống lúc mấy người Đỗ Hoành Nghị đi qua, cô ta lớn tiếng kêu cứu, mấy người Đỗ Hoành Nghị là quân nhân thì không thể trơ mắt nhìn nhân dân chết.
Mà cô ta cũng có cơ hội gả cho người ta.
Đương nhiên Tần Thải Vân cũng không thể đảm bảo được người bản thân tính kế chắc chắn là Đỗ Hoành Nghị, nhưng bất kể là ai trong ba người cứu mình, chỉ cần đối phương xuống nước cứu cô ta, thì cô ta sẽ dựa vào đến cùng.
Tính toán đâu đó xong, Tần Thải Vân cẩn thận ngồi xuống bên cạnh đầm nước.
Cô ta đang há miệng chờ sung rụng.
Bởi vì tối hôm qua cô ta nghe thấy Tần Thanh Man mời ba người Đỗ Hoành Nghị hôm nay đến nhà họ Tần ăn cơm, chính vì có tin tức tốt này, cô ta mới suy nghĩ cả đêm, nghĩ ra được một biện pháp như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận