Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 580 -




Nhóc sói con hoàn toàn không biết rằng mình đã phá hỏng kế hoạch của Tần Thải Vân, sau khi nhận ra Tần Thải Vân là người nào, nó nhanh chóng hất đầu thúc giục Đỗ Hoành Nghị nhanh đi mau, nó không thích Tần Thải Vân tí nào cả, bởi vì Tần Thải Vân thường xuyên lén lút nhìn trộm sang nhà bọn họ.
Nhóc sói con là động vật, không biết nói chuyện, nếu mà nói chuyện được nó đã đi tố cáo với Tần Thanh Man từ lâu rồi.
Mấy người Đỗ Hoành Nghị là đồng chí nam, Tần Thải Vân là đồng chí nữ, trong trường hợp không có ý muốn phát triển quan hệ, bọn họ đương nhiên không thể nào đi gần Tần Thải Vân được, cũng không để tâm đến chuyện vì cớ gì mà giữa tiết trời như thế này Tần Thải Vân lại lẻ loi trơ trọi xuất hiện một mình ở đây, dứt khoát dẫn theo nhóc sói con và Sở Sở tiếp tục đi về đồn Kháo Sơn.
Dù sao cũng có mấy người lớn như cha Tam Mộc ở đó quan tâm đến đồng chí nữ rồi, bọn họ không cần thiết phải ở lại làm gì.
Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương cũng nghĩ y như vậy.
Ba người Đỗ Hoành Nghị dẫn Sở Sở đi rồi, đám trẻ con như Tam Mộc đương nhiên cũng vui vẻ đi theo ngay lập tức, bọn chúng là trẻ con, mặc kệ mấy chuyện của người lớn, hiện tại bọn chúng đang vô cùng tò mò trong theo mấy người Đỗ Hoành Nghị.
Sư bộ XXX mặc dù ở rất gần với đồn Kháo Sơn, nhưng người ở hai nơi này lại rất ít khi giao lưu gần gũi với nhau.
Đối với những quân nhân bảo vệ quốc gia giữ gìn nước nhà, bọn trẻ vô cùng quý mến và sùng bái.
Trông thấy quân trang xanh lục trên người ba người Đỗ Hoành Nghị, mấy đứa nhóc hâm mộ cực kỳ.
Nếu nhà người nào mà có một bộ áo khoác quân phục màu xanh, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng để bọn trẻ con tranh nhau đòi mặc thử.
"Anh ơi, các anh là quân nhân ạ?"
Tam Mộc trông thấy ba người Đỗ Hoành Nghị, biết rõ rồi nhưng vẫn cố hỏi.
"Đúng vậy, bọn anh là quân nhân." Đỗ Hoành Nghị vừa cười vừa nhéo nhéo mặt Tam Mộc, điều kiện trong nhà của Tam Mộc cũng vẫn coi như tạm được, đứa nhỏ không tính là béo lắm, nhưng thịt trên người vẫn khá chắc chắn, cảm giác khi nhéo cũng không tệ lắm.
"Anh ơi, anh ơi, các anh cũng nhéo em đi mà."
Cổn Cổn nhỏ tuổi nhất, đôi chân nhỏ nhắn ngắn cũn có đi cũng không thể nào đi nhanh được, có chút không theo kịp bước chân của cả nhóm người, cho nên chỉ có thể đi ở cuối hàng ngũ hâm mộ gọi Đỗ Hoành Nghị.
Cậu nhóc hâm mộ Tam Mộc được nhéo mặt.
Cả đám nhóc con cũng bởi vì câu nói này của Cổn Cổn mà nhiệt tình nhìn về phía Đỗ Hoành Nghị, trong suy nghĩ của đám trẻ con, bọn chúng cũng hy vọng có thể được mấy người quân nhân như Đỗ Hoành Nghị nhéo nhéo mặt, tựa như việc nhéo mặt là một chuyện vô cùng vinh quang vậy.
"Bọn em cũng muốn nhéo mặt sao?"
Tả Cao Bằng trông thấy Cổn Cổn chạy theo đội ngũ khó nhọc quá, dứt khoát ôm cậu bé vào lòng, sau đó nói một câu trêu mấy đứa nhỏ.
"Muốn ạ~~~~"
Tiếng nói chỉnh tề đồng thanh vang lên.
"Được, vậy thì nhéo mỗi người một cái nhá." Mấy người Tả Cao Bằng vẫn là lần đầu gặp được yêu cầu nhiệt tình như vậy, không nỡ khiến bọn trẻ phải thất vọng, thật sự nhéo nhéo lần lượt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của từng đứa nhỏ
Chẳng qua là đã khống chế lực thật tốt, lực tay không mạnh, cũng không nhéo đỏ mặt mấy đứa nhóc.
Nhưng điều này cũng đã khiến bọn trẻ cảm thấy vô cùng vui vẻ và thoả mãn.
Khuôn mặt của cả đám nhỏ đều đỏ bừng bừng, trông vô cùng đáng yêu.
Tâm trạng của ba người Đỗ Hoành Nghị cũng khá tốt.
Đừng thấy những đứa nhỏ này chỉ là đám trẻ xuất thân nơi nông thôn sơn dã mà nhầm, thực tế đám nhóc này đều rất sạch sẽ, mặt mũi đứa nào đứa nấy đều sạch sẽ không hề có chút nước mũi dây ra nào cả.
Đám nhỏ sạch sẽ, mấy người lớn ở cùng bọn chúng cũng trở nên tự nhiên hơn.
Cứ như vậy, ba người Đỗ Hoành Nghị bị đám trẻ con quấn lấy đi về đồn Kháo Sơn, do vậy lại càng không có thời gian đâu để ý đến Tần Thải Vân.
Tần Thải Vân lúc này đã tức giận đến mức muốn phun máu.
Đầu tiên là Sở Sở dẫn người tới đốt pháo bên đầm nước làm phá hỏng kế hoạch của cô ta, lúc này lại dẫn theo ba người Đỗ Hoành Nghị không chút do dự rời đi mất, cho dù cô ta có muốn mắt đi mày lại tán tỉnh ba người kia thì cũng vô dụng.
"Tần Thải Vân, trời lạnh như thế này cô ở đây làm gì vậy?"
Cha của Tam Mộc kinh ngạc nhìn Tần Thải Vân, mùng một đầu năm, hơn nữa tiết trời lạnh giá, anh ta thực sự không hiểu tại sao Tần Thải Vân lại xuất hiện ở cái nơi khỉ ho cò gáy phía trước không thôn, phía sau chẳng có quán như nơi này.
Để chứng minh mình không nhìn nhầm, anh ta thậm chí còn xoay đầu cẩn thận đánh giá xung quanh một lúc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận