Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 586 -




"Chúng ta nhìn thêm xung quanh một chút đã." Vệ Lăng không hề phát biểu ý kiến,mà sự định đưa mọi người đi xem xét một vòng xung quanh sư bộ.
Phải có so sánh thì mới có thể đưa ra được sự lựa chọn tốt nhất.
"Được thôi, dù sao cũng đã ra ngoài rồi, chúng ta đúng là nên đi hết một vòng xem như thế nào đã, biết đâu còn có nơi thích hợp để xây dựng khu ở dành cho người nhà hơn nữa." Tần Thanh Man là người có thể hiểu rõ suy nghĩ của Vệ Lăng nhất.
"Lão Vệ, có cần tôi đi lái xe của tôi đến đây không?" Đỗ Hoành Nghị chương cấu ý kiến của Vệ Lăng.
Anh ấy và Vệ Lăng đều là quân nhân cấp đoàn giống nhau, cho nên anh ấy cũng được phân phối xe Jeep, lúc trước đi tới nhà họ Tần sở dĩ không lái xe là bởi vì cảm thấy chỗ này rất gần, mấy người đi bộ một chút coi như là hoạt động thân thể.
Nhưng hôm nay không giống vậy, bọn họ còn phải đi mấy nơi liền, đối với mấy người đàn ông như bọn họ chen chúc chút cũng không sao, nhưng cứ để Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh chen chúc nhau như như vậy thì có hơi không săn sóc đối với các đồng chí nữ.
"Tôi thả mấy cậu ở cổng sư bộ, sau đó mọi người lái xe đuổi theo sau nhá."
Vệ Lăng cũng không dây dưa dài dòng, trực tiếp đưa ra quyết định ngay, đồng thời cũng lái xe nhanh hơn một chút.
"Được thôi, lát nữa lão Tả, lão Viên đi cùng xe với tôi nhé."
Đỗ Hoành Nghị đồng ý với ý kiến của Vệ Lăng, mà đây cũng là biện pháp không ảnh hưởng tới toàn bộ hành trình nhất.
Nếu như Vệ Lăng lái xe đưa bọn họ vào trong sư bộ, mấy người Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh còn phải thực hiện đăng ký cẩn thận, thời gian hao phí sẽ càng nhiều hơn nữa, còn không bằng để anh ấy tự mình quay trở lại lái xe đi, bản tin anh ấy là người của sư bộ, vốn dĩ cũng không cần phải đăng ký.
Sau mấy phút, Vệ Lăng dừng xe trước cổng sư bộ.
Chiến sĩ phòng vệ lập tức hướng về phía nhóm người trên xe quân đội thực hiện nghi thức kính chào.
Vệ Lăng không xuống xe, nhưng cũng gật nhẹ đầu với các chiến sĩ, sau đó chính là ba người Đỗ Hoành Nghị xuống xe.
Chỉ có một mình Đỗ Hoành Nghị đi vào trong sư bộ để lấy xe, Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương cũng không tính đi vào trong cùng với Đỗ Hoành Nghị, mà đi tới phòng cảnh vệ để kiểm tra môi trường làm việc của cảnh vệ.
Bọn họ đều là quân nhân thuộc cấp Đoàn, bất cứ lúc nào cũng đều có chức trách đốc thúc cấp dưới làm việc.
Xem Vệ Lăng xuống mất ba người, lập tức còn trống khá nhiều vị trí, Hoàng Uyển Thanh vô cùng tự giác đi ra ghế sau ngồi cùng với Sở Sở và nhóc sói con.
"Ngồi vững hết nhé, tôi lái xe đây."
Vệ Lăng thấy tất cả mọi người đều đã ổn định lại chỗ ngồi, nhắc nhở một câu xong liền lái xe rời khỏi cổng chính sư bộ.
Từ sư bộ đi tiếp về phí sau, trong cự ly ngắn không còn thôn xóm nào nữa, không chỉ không có một bóng người, mà còn dần dần trở nên hoang vu hẻo lánh, liếc nhìn khắp nơi đều là rừng cây rậm rạp, trông rất nguyên sơ.
Cảnh quan nơi không có con người phá hoại đúng là càng đẹp hơn so với khu vực bên cạnh đầm nước mà nhóm người Tần Thanh Man trông thấy lúc nãy, nhưng phong cảnh xinh đẹp lại cũng có nghĩa là càng phải đối diện với nhiều nguy hiểm hơn.
Dù sao nơi này của bọn họ cũng là vùng biên cương.
Đương nhiên ở gần nơi con người cư trú sẽ càng an toàn hơn.
Mặc dù sư bộ ở ngay trước mắt, nhưng khu vực bên này lại cách biên giới gần hơn.
"Thuận đường đi thẳng về phía trước, vòng qua mấy chục ngọn núi, mấy chục dặm phía ngoài sẽ có nông trường, chẳng qua đấy là nông trường cải tạo lao động.” Vệ Lăng giới thiệu cho mấy người Tần Thanh Man về tình hình cụ thể xung quanh, lúc trước khi hắn đưa người nhà Ngô Viễn Minh đến nông trường cải tạo lao động cũng là đi qua quãng đường này.
"Cũng có nghĩa là phía trước thực ra vẫn có dấu người đúng không?”
Tần Thanh Man hỏi Vệ Lăng.
Trước giờ nguyên chủ chưa từng đến khu vực này bao giờ, cho nên cô không biết rõ tình huống ở khu vực này cũng là điều hết sức bình thường.
"Có dấu người, phía trước cách xa 5 dặm có một sơn đồn, nhưng bình thường bọn họ không đi đường này, mà đi một con đường khác để lên thị trấn." Vệ Lăng đã đóng quân tại khu vực này, cho nên trong đầu chính là bản đồ sống của khu vực này với bán kính trong vòng trăm dặm.
"A Lăng, lái xe qua đó nhìn thử xem, để xem từ nơi nào lên thị trấn thì thuận tiện hơn."
Tần Thanh Man cũng không bị cảnh sắc trước mắt mê hoặc, mà muốn tiếp tục đi về phía trước xem như thế nào, nếu như ở sơn đồn cách đây 5 dặm có cuộc sống thuận tiện hơn, đương nhiên khu ở dành cho người nhà cũng phải được xây dựng ở nơi thuận tiện nhất.
"Được."
Vệ Lăng gật đầu, tiếp tục lái xe.

Bạn cần đăng nhập để bình luận