Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 59 - Đồng chí Tần, gả cho tôi đi 3




Lần đầu tiên, khi hắn gặp mặt Tần Thanh Man ở tiệm cơm quốc doanh trên thị trấn thì hắn đã biết cô không yếu đuối như vẻ ngoài của mình, quả nhiên, lần thứ hai gặp mặt trong núi, Tần Thanh Man bình tĩnh chạy trối chết đã khiến hắn bất ngờ.
“Hai người đang thì thầm nhỏ to cái gì đấy, giặt xong chưa? Nhanh vào nhà đi, ăn cơm được rồi.”
Tần Thanh Man một mực nấu cơm trong phòng, xào rau, ban đầu cô còn muốn hỏi Sở Sở ở nhà một mình có bị bắt nạt hay không, kết quả bảo thằng bé này đi đưa nước ấm cho người ta thôi mà đã không thấy bóng dáng rồi. Cô chỉ đành nấu xong thức ăn mới mở cửa sổ ra gọi vọng ra ngoài nhà bếp.
“Vào ngay đây.”
Vệ Lăng với Sở Sở thì thầm to nhỏ một hồi lâu nhìn nhau, sau đó vội vàng thu dọn đồ đạc.
Vệ Lăng chỉ giặt cái áo trong thấm mồ hôi, đã gần xong rồi, sau khi đáp lại lời Tần Thanh Man thì vội vàng vắt khô quần áo trên tay rồi đậy nắp giếng, thuận tay cầm cái ấm đi theo Sở Sở vào phòng khách.
Vừa mới mở cửa vào, không khí ấm áp lập tức tấp vào mặt.
Còn có mùi thơm.
Tần Thanh Man đã nấu xong cơm, xào dưa chua với hoa tỏi non, lại xào rau giá, nấu canh củ cải, ba món mặn một canh. Tuy không có thịt nhưng vào thời tiết này ở Đông Bắc mà nói là đã xa xỉ lắm rồi, dù sao tuyết lớn phủ khắp núi nên rau rất quý hiếm.
“Đồng chí Vệ, điều kiện gia đình tôi có hạn, xin anh đừng để ý.”
Lúc Tần Thanh Man đối mặt với ân nhân cứu mạng chưa từng nói quá nhiều lời cảm ơn dư thừa, chỉ lấy ra thứ tốt nhất mình có thể lấy ra chiêu đã khách, dù là đồ ăn thường ngày vô cùng đơn giản nhưng những món này đều là tâm huyết của cô.
Dầu hành tây thơm ngào ngạt cộng thêm nấm mật ong khiến hương vị càng thêm thơm ngon.
Mở nắp nồi ra, mùi thơm lạ lùng xông thẳng vào mũi làm yết hầu của Vệ Lăng vô thức hơi trượt lên xuống.
“Cảm ơn.” Vệ Lăng phơi áo lên cạnh lò lửa rồi nhận chén cơm đã bới đầy của Tần Thanh Man, có chút không nỡ ăn.
Hạt cơm đã hút căng dầu mỡ óng ánh bóng loáng, tản ra ánh sáng mê người mờ nhạt, nấm mật ong cắt sợi xen lẫn bên trong cơm, mùi thơm của nấm mật ong được nấu chín hòa lẫn với mùi thơm ngát của hạt cơm, càng khiến chén cơm này tựa như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
“Đồng chí Vệ, nhân lúc cơm còn nóng ăn đi, đừng lo trong nồi còn nhiều lắm.”
Tần Thanh Man biết sức ăn cơm của Vệ Lăng nên cơm tối cô đã nấu nhiều gấp mấy lần ngày bình thường, chắc chắn đủ cho Vệ Lăng ăn no.
“Ừm.” Vệ Lăng bị đối xử khác biệt cũng không tức giận, mà và một đũa cơm vào miệng.
Đúng như hắn tưởng tương, cơm rất ngon.
Mỡ nhưng không ngấy, mùi hương thơm nức tràn khắp miệng, cứng mềm vừa phải, nếu cứng hay nhão đi một chút đều sẽ ảnh hưởng đến mùi vị. Chỉ một đũa cơm này đã cảm hóa được Vệ Lăng, khiến hắn cảm thấy mỹ mãn mà híp mắt.
Vệ Lăng rất thận trọng với những món ăn ngon và đẹp ở phủ Quốc Công, nhưng người được sinh ra và lớn lên ở đây như Sở Sở lại hoàn toàn khác.
Đứa bé từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn được món ngon nào đã sớm bất chấp tất cả vùi đầu vào ăn sạch cơm. Nếu không nhờ Tần Thanh Man hay gắp thức ăn cho cậu thì thằng bé này có thể ăn cả hai bát cơm không lớn như thế.
Ăn xong bữa cơm, tất cả mọi người đều cảm thấy mỹ mãn.
Sở Sở càng không có chút hình tượng nào ngồi phịch xuống ghế, thoải mái vuốt bụng nhỏ của mình.
Món ăn và cơm hôm nay quá là ngon, ăn quá ngon miệng. Bọn họ không chỉ ăn hết nồi cơm mà món ăn và canh cũng không còn dư lại một xíu nào.
Cơm nước xong xuôi, Tần Thanh Man yên lặng dọn bát đũa, thậm chí còn cẩn thận liếc qua cái bụng không nhô lên của Vệ Lăng. Hồi trưa, đối phương ăn rất nhiều, đêm nay cô cũng nấu nhiều thế nhưng không ngờ hắn lại ăn sạch hết.
Giác quan của Vệ Lăng rất nhạy bén, Tần Thanh Man tự cho là mình chỉ lén nhìn nhưng không ngờ đã bị hắn thấy được.
Gương mặt cô bỗng dưng đỏ lên.
Thường ngày sức ăn cơm của hắn không lớn như vậy, hôm nay ăn nhiều như vậy, thứ nhất là vì khiêng lợn rừng đi cả đường dài nên tiêu hao nhiều sức, thứ hai là vì món ăn Tần Thanh Man nấu vừa thơm vừa ngon, ngon miệng đến mức vô thức ăn sạch luôn.
Mang theo cảm xúc xấu hổ, Vệ Lăng đứng dậy, cùng dọn dẹp với Tần Thanh Man.
Dù kiếp trước hay kiếp này, hắn đều lăn lộn ở trong doanh trai nên đã không còn tư tưởng trọng nam khinh nữ, phải cùng nhau lao động.
Tần Thanh Man rửa chén cũng không ngăn Vệ Lăng giúp cô, lúc đang rửa chén, cô nhìn thoáng qua Sở Sở đã ăn uống no đủ bắt đầu buồn ngủ, mới thì thầm: “Đồng chí Vệ, hôm nay tôi chưa hỏi ý kiến của anh mà đã tự tiện lợi dụng anh, làm ảnh hưởng đến thanh danh của anh, xin lỗi anh.”
Lời xin lỗi này là cô thật lòng nói xin lỗi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận