Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 605 -




“Cô muốn tính kế chúng tôi?” Tam Lang và Tứ Lang có thân phận đặc vụ, dù hai người đang ăn, nhưng mắt vẫn nhìn bốn phương tai vẫn nghe tám hướng, Tần Thải Vân vẫn còn non lắm, chút tâm tư của cô ta liếc mắt cái liền nhìn thấu.
“Không có, tôi không có tính kế mấy anh.”
Tần Thải Vân hốt hoảng xua tay, trên mặt tái nhợt khi bị dọa sợ.
Cô ta thật sự không hề dám tính kế Tam Lang, Tứ Lang chút nào, bởi vì cô ta biết hai người này là kẻ xấu giết người không chớp mắt, chẳng qua người cô ta tính kế lúc này là Tần Thanh Man nhà bên cạnh, muốn khiến cho Tần Thanh Man chịu sự sợ hãi giống mình.
“Tốt nhất cô nên thành thật một chút, bằng không…”
Lời của Tam Lang uy hiếp Tần Thải Vân, hắn ta không lo Tần Thải Vân chống lại chút nào, hắn ta từng gặp vô số người nên liếc nhìn một cái thì có thể nhìn ra ngay bản tính của Tần Thải Vân.
Người phụ nữ thông minh sẽ không muốn chết sớm như vậy.
“Tôi…tôi biết rồi.” Tần Thải Vân bị Tam Lang cảnh cáo, không dám tính toán nữa, nhưng cô ta cũng chắc chắn không buôn bỏ tính kế Tần Thanh Man.
Cô ta đang đợi, đợi thời cơ thích hợp.
Nhà Tần Thanh Man bên cạnh, Tần Thanh Man bị sói con cào tỉnh.
Thính giác và khứu giác của sói con đều vô cùng nhạy bén, sau đó lặng lẽ cào Tần Thanh Man đang chìm trong giấc mộng.
Trong nháy mắt Tần Thanh Man liền mở mắt ra.
Mặc dù cô không nghe thấy gì hết, nhưng vẫn bò dậy ôm sói con đi đến bên cửa sổ, sau đó cô nhẹ nhàng vén một góc màn cửa sổ lên, vô cùng đúng lúc ánh đèn chiếu đến người Tam Lang, Tứ Lang ở nhà Tần Thải Vân.
Tần Thanh Man nhìn thấy hai con người xa lạ lén lén lút lút lập tức cảnh giác.
Còn chưa đến lượt cô gọi người, Tần Thải Vân đã bị hai người này bắt trước rồi.
Đừng thấy nhà Tần Thanh Man ở ngay bên cạnh nhà Tần Thải Vân, nhưng ở đây mỗi nhà đều có một cái đại viện, đại viện rất lớn, nên thật ra khoảng cách giữa hai nhà vẫn khá lớn.
Tiếng báo hiệu sắp cất lên cuối cùng biến mất trong cổ họng của Tần Thanh Man.
Nếu lúc này kêu lên, có thể kinh động đến người trong đồn, nhưng Tần Thải Vân chắc chắn sẽ mất mạng.
Vào đúng khoảnh khắc đó, Tần Thanh Man đã nhìn thấy rõ ánh mắt của Tam Lang và Tứ Lang.
Đó chính là ánh mắt máu lạnh đã từng giết người.
Phát hiện tình huống này, trái tim Tần Thanh Man đập dữ dội, cô sợ hãi, đương nhiên sợ rồi, đối mặt với kẻ liều mạng không ai không sợ, chỉ cần là người, đều sẽ sợ chết.
Nhịp tim của Tần Thanh Man vô cùng nhanh, nhưng não lại vô cùng sáng suốt.
Cô biết mình không đối phó được hai người này, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn cả nhà Tần Lỗi chết, mặc kệ thù hận giữa hai nhà rốt cuộc sâu đậm cỡ nào, lúc đối mặt với người ngoài, cô cần phải học hỏi giống như Trịnh An Quốc.
Trước đây cô gặp phải nguy hiểm ở nông trường Hồng Kỳ, Tần Lỗi đã giúp cô, hôm nay cô không thể trơ mắt nhìn cả nhà Tần Lỗi chết được.
Cả nhà Tần Lỗi năm người, đó chính là mạng của năm người.
Trong đầu Tần Thanh Man nhanh chóng suy nghĩ, cô cũng không cho mình thời gian hoảng sợ quá nhiều, mà ngay lập tức hành động.
Nhà Tần Lỗi vô cùng gần nhà bọn họ, cần phải rời khỏi trong thời gian nhanh nhất.
Không chỉ cô cần rời đi, mà Sở Sở và Hoàng Uyển Thanh cũng phải rời đi.
Trước tiên Tần Thanh Man đi về hướng nhà phía đông.
Dù đi vô cùng nhanh, nhưng cô cũng để ý dưới chân không phát ra tiếng quá lớn, từ lúc kết hôn với Vệ Lăng, cô đã biết trên thực tế thính giác của một số người vô cùng nhạy bén.
Tần Thanh Man tiến vào nhà phía đông nhanh chóng lay Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở một cái.
Đặc biệt là lúc lay Sở Sở, tay cô bịt miệng Sở Sở trước.
“Đừng nói chuyện, bên ngoài có chuyện, nhanh tỉnh dậy.
Tần Thanh Man rất nhỏ tiếng nhắc nhở Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở vừa mới tỉnh dậy, đồng thời cũng, ở trong bóng tối nói cho hai người họ biết là cô gọi họ tỉnh không phải người xấu.
Gia đình của Hoàng Uyển Thanh không giống như vậy, lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm từ cách gọi dậy như vậy của Tần Thanh Man.
Cô ấy không hỏi vì sao, mà nhanh chóng thức dậy mặc quần áo.
“Mặc áo bông dày vào, phải bao kỹ hết tay chân.” Tần Thanh Man vừa mặc quần áo cho Sở Sở vừa nhắc nhở Hoàng Uyển Thanh.
“Ừm.”
Hoàng Uyển Thanh lập tức nghe lời gật đầu một cái.
Lúc Sở Sở mặc quần áo được một nửa cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trạng thái lơ mơ, cậu tỉnh lại liền lập tức nắm chặt tay Tần Thanh Man, vô cùng nhỏ tiếng hỏi: “Chị, người xấu ở đâu?” Lúc này cả người nhỏ bé đều căng thẳng.
“Ở nhà bên cạnh, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nhà báo cho người khác đến cứu người.
Tần Thanh Man giải thích một câu.
“Tìm ai?” Sở Sở hỏi, ở trong ấn tượng của cậu, đương nhiên Vệ Lăng lợi hại nhất, nhưng hôm nay Vệ Lăng không ở nhà, bọn họ nên đi tìm ai.
“Tìm bí thư, trong đồn có dân quân, có súng.”
Tần Thanh Man đã nghĩ xong làm như thế nào.
Trên người hai người vừa nãy chắc chắn có súng, chỉ khi bọn họ bên này cũng có súng mới có thể ngăn được, phiền phức duy nhất ở hiện tại chính là cả nhà Tần Lỗi đã rơi vào tay hai người xấu này rồi.
Năm người nhà Tần Lỗi có thể sẽ trở thành con tin.
Chỉ cần con tin ở trong tay, công tác cứu viện sẽ tăng thêm vô số biến số, mà nguy hiểm cũng tăng gấp bội.

Bạn cần đăng nhập để bình luận