Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 612 -




"Bắt đầu giết từ người nhỏ nhất." Bấy giờ, Tần Thải Vân đã hoàn toàn mất đi nhân tính, thậm chí cô ta còn bày mưu tính kế cho hai người kia.
"Cũng được."
Tứ Lang đồng ý với kế hoạch của Tần Thải Vân.
Đồng thời, hắn ta cũng nghĩ giữ Tần Lỗi đến cuối cùng là lựa chọn có chính xác nhất.
"Tứ Lang, cậu không cảm thấy chúng ta đang lãng phí thời gian sao? Nếu không làm những chuyện dư thừa này, có lẽ chúng ta đã rời khỏi đây lâu rồi." Tam Lang không hiểu tại sao Tứ Lang lại nghe lời Tần Thải Vân.
Tần Thải Vân là người ngoài, mà lời nói của người ngoài thì không đáng tin.
"Tam Lang, chúng ta không thể rời đi được." Giọng điệu của Tứ Lang rất bình tĩnh nhưng lời hắn ta nói lại rất chắc chắn.
"Trong thôn không có động tĩnh gì, nếu chúng ta chạy nhanh chắc chắn có thể chạy ra ngoài thôn." Tam Lang kéo mạnh sợi dây thừng trong tay, treo Chu Hồng Hà lên. Sau đó, hắn ta lần lượt thả những người đang bị treo cổ xuống
Tứ Lang biết Tam Lang không hài lòng việc mình tin tưởng một người ngoài, cho nên hắn ta bắt buộc phải giải thích rõ ràng ngay lúc này.
"Tam Lang, chúng ta đã bị bao vây." Tứ Lang giải thích xong thì thở dài bất đắc dĩ.
"Không thể nào!" Tam Lang hoảng sợ.
Suýt chút nữa hắn ta đã buông sợi dây thừng trong tay ra.
Tần Thải Vân cũng ngạc nhiên nhìn Tứ Lang, cô ta cũng không nghe thấy động tĩnh bất thường gì trong thôn. Nhưng mà cô ta tin tưởng suy đoán của Tứ Lang, bởi vì cô ta hoàn toàn không thể nhìn thấu được người này.
"Hai người nghe thử xem, có phải bây giờ còn yên ắng hơn lúc nãy hay không?"
Tứ Lang chỉ dẫn cho hai tên đồng bọn, hiện giờ hắn ta đã xem Tần Thải Vân là đồng đội của mình. Bởi vì Tứ Lang biết một kẻ quyết tuyệt đến mức có thể tàn nhẫn sát hại cha mẹ và anh em của mình sao lại cam lòng chịu chết được.
Nếu Tần Thải Vân ở lại đây chính là tự tìm đường chết, cho nên cô ta sẽ không dám ở lại.
"Tiếp tục." Tứ Lang ném cho Tần Thải Vân một khẩu súng và hỏi: "Biết dùng không?"
Vừa nhận được súng, Tần Thải Vân lập tức kiểm tra: "Biết."
Trước khi thị trấn Hồng Kỳ bị quản lý chặt chẽ, cả nam lẫn nữ đều dùng súng để săn bắn, cho nên Tần Thải Vân biết sử dụng súng.
Chỉ là cô ta chưa từng sử dụng loại súng mà Tứ Lang ném cho mình.
Nhưng mà nguyên lý hoạt động của các loại súng đều giống nhau, cô ta chỉ cần chơi đùa một lát thì đã quen thuộc với nó.
Thấy Tứ Lang đưa súng cho Tần Thải Vân, Tam Lang lập tức ngậm miệng.
Tần Thải Vân khá bất ngờ khi Tứ Lang tin tưởng mình, cô ta không nhịn được mà hỏi: "Anh không sợ tôi sẽ trở mặt đối phó các anh à?"
Tứ Lang không trả lời Tần Thải Vân.
Tam Lang cười lạnh, cho dù giao súng cho Tần Thải Vân thì sao, một người phụ nữ chưa từng được huấn luyện, hắn ta xử lý cùng lắm chỉ vài phút, hắn ta thẳng thắn nói: "Cô không trả giá nổi."
Tần Thải Vân im lặng.
Quả thật cô ta không trả giá nổi, nhưng nếu không thể đánh bại hai kẻ bắt cóc này, như vậy người chết sẽ là cô ta. Tần Thải Vân đã tận mắt chứng kiến năng lực của hai người này.
"Tứ Lang, bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì, phải làm sao bây giờ?"
Từ khi Tam Lang biết bọn họ có thể đã bị bao vây, trên mặt hắn ta ngoài sự điên cuồng còn có sự sốt ruột.
Hắn ta không chỉ không muốn chết, thậm chí hắn ta còn muốn giết nhiều người hơn.
"Treo cô ta lên đi." Tứ Lang suy tư vài giây, sau đó hắn ta ra lệnh cho Tam Lang.
Câu này không chỉ khiến Tam Lang kinh ngạc mà đến cả Tần Thải Vân cũng ngạc nhiên, chẳng lẽ bọn họ vừa trở thành người cùng một bè lại bị đâm sao?
"Người một phe phải đồng lòng với nhau." Tứ Lang nhắc nhở hai người.
Đều là người thông minh, Tần Thải Vân và Tam Lang hiểu được ý của Tứ Lang.
Tần Thải Vân giấu súng vào áo bông dày, cuối cùng cô ta đứng trước mặt Tam Lang, cô ta biết Tần Thanh Man cực kỳ thông minh, xem ra diễn trò phải diễn như thật, nếu không đối phương sẽ không mắc mưu.
"Tôi sẽ ra tay lưu tình."
Tam Lang đã coi Tần Thải Vân là đồng bọn.
"Không cần, đối phương rất thông minh, anh giả vờ, cô ta sẽ phát hiện ra." Mặc dù Tần Thải Vân không biết Tần Thanh Man ẩn náu ở đâu, nhưng cô ta biết Tần Thanh Man người này không đơn giản. Nhà Tần Thanh Man có cuộc sống sung túc như bây giờ, không chỉ dựa riêng vào Vệ Lăng.
Tam Lang tán thưởng nhìn Tần Thải Vân, hắn ta không khách sáo treo người lên.
Cứ như vậy, năm người bị treo dưới mái hiên nhà Tần Lỗi.
Mọi người nói đứng trên cao có thể nhìn ra xa, Tần Thải Vân bị treo lên, cô ta có thể nhìn thấy vị trí Tần Thanh Man đứng ở sân bên cạnh.
Cô cách bọn họ không xa không gần, vị trí cực kỳ thuận lợi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận