Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 614 -




Tiếng kêu thảm thiết, cùng với tiếng súng, kinh động đến cả thôn.
Không chỉ kinh động đến đồn Kháo Sơn, mà còn ảnh hưởng đến sư bộ XX, đối với quân nhân mà nói, tiếng súng là tiếng có thể khiến tinh thần bọn họ căng thẳng nhanh nhất, bọn họ cũng có thể nghe được tiếng súng phát ra từ đâu.
Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 2 Đinh Hướng Sơn dẫn đội ngũ đuổi đến đồn Kháo Sơn, trực tiếp ra lệnh: "Đi với tốc độ nhanh nhất."
Mệnh lệnh này vừa được truyền ra tượng trung cho không cần che giấu nữa.
Vốn chỗ này của bọn họ cũng cách đồn Kháo Sơn rất gần, khi bọn họ toàn lực chạy, mặt đất phát ra những tiếng chạy có tiết tấu.
Chó săn của đồn Kháo Sơn kêu inh ỏi, lúc này ngọn đèn ở đồn Kháo Sơn cũng đã sáng lên, tiếng người cũng vang lên.
Ở khu biên cương, những người già sống ở đây hơn mười, hai mươi mấy năm đều hiểu tiếng súng tượng trưng cho điều gì.
Tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng.
Dân quân lấy súng, dân thường lấy dao phay, tất cả mọi người đều tập hợp về phía vừa phát ra tiếng súng.
Lúc này mọi người cũng không biết tiếng súng phát ra từ nhà nào, nhưng bọn họ đều không hề nhát gan, không sợ phiền phức.
"Tam Lang."
Giọng nói phẫn nộ của Tứ Lang truyền đến, đúng lúc ngăn cản Tam Lang trở nên nổi điên.
Ánh mắt Tam Lang chuyển về phía nhà Tần Lỗi.
Dưới ánh đèn sáng ngời, cơ thể Tam Lang thê thảm không chỉ khiến Tứ Lang hoảng sợ, mà còn dọa đến Tần Thải Mây bị treo trên không trung.
"Màu mắt xanh biếc."
Máu tươi chảy dọc xuống theo mặt Tam Lang, màu đỏ chót khiến hắn ta rất giống quỷ, khiến mọi người nhìn thấy rõ ràng một con mắt của hắn ta đã rớt xuống nửa mặt, bên kia thì trên mí mắt cũng có một vết cắt sâu.
Chỉ suýt chút nữa thôi, bên mắt này của hắn ta cũng hỏng mất.
"Mắt màu xanh biếc cái gì?" Mặc dù Tứ Lang tức giận Tam Lang bị thương nặng như vậy, nhưng hắn ta vẫn lấy súng ra chĩa về phía người nhà Tần Lỗi, hắn ta bình tĩnh hỏi.
Tiếng súng và tiếng kêu đã làm náo loạn cả núi, bọn họ cũng không cần thiết phải che dấu nữa.
"Người chĩa súng vào tôi có mắt màu xanh biếc." Tam Lang lấy băng vải băng bó cho mình, hắn ta là phần tử của đội đặc vụ, băng bó là thứ bắt buộc phải biết, cho dù lúc này hắn ta đã nổi cơn tam bành, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.
"Chuẩn bị chiến đấu."
Tứ Lang không rõ cụ thể người đả thương Tam Lang là ai, bây giờ bọn họ chỉ có thể xử lý chuyện cấp bách nhất.
"Người cách vách nghe đây, tôi biết cô rất thông minh, cũng biết cô biết chúng tôi muốn làm gì, tôi đếm đến ba, nếu cô không xuất hiện, tôi sẽ giết chết một người." Đầu tiên Tứ Lang nã súng về phía nhà Tần Thanh Man, sau đó hắn ta nói ra mục đích của mình.
Người trên núi sẽ nhanh chóng tập trung lại đây, hắn ta nhất định phải bắt được Tần Thanh Man trước lúc đó.
Tiếp theo súng chỉ vào người Tần Kiến Quân.
Tần Kiến Minh không dám động, Chu Hồng Hà và Tần Kiến Quân bị treo lên cũng ra sức giãy dụa.
Một người là không muốn chết, một người là lo lắng cho con trai.
Trong sân bên cạnh, Tần Thanh Man cúi đầu nhìn thoáng qua con sói con đang dùng móng vuốt đào tuyết, cô im lặng nở nụ cười.
Trước khi Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở rời đi, Tần Thanh Man đã giao sói con cho hai người họ, không ngờ sói con lại lén chạy về, không chỉ chạy về, còn lén lút đứng một bên bảo vệ cô.
"Nhớ ẩn núp kỹ, bảo vệ bản thân."
Tần Thanh Man nhìn qua nhà Tần Lỗi, cô biết sói con đã tấn công côn đồ, nếu cô không ra mặt, bọn họ có thể sẽ thật sự giết người.
Vậy nên lúc này là lúc cô lộ diện.
Tần Thanh Man vừa di chuyển, sói con lập tức đuổi theo cô.
Mặc dù sói con vô tình làm kẻ xấu bị thương, nhưng trong tình huống bất ngờ tên côn đồ có súng, sói con phải dùng đến cơ thể của mình.
Tần Thanh Man khẽ đá sói con dưới chân, cô nói: "Không cho đi cùng, trốn đi."
Cô biết sói con không hiểu tiếng người, nên chỉ có thể đá sói con kiên trì đi theo mình ra.
Sói con liên tục bị đá vài cái, nó lập tức ngẩng đầu nhìn Tần Thanh Man.
Nó không biết tại sao Tần Thanh Man lại không cho nó đi theo, hình như nó đâu làm sai cái gì?
Sói con khó hiểu, Tần Thanh Man cũng không thể để nó đi theo.
Nếu tên côn đồ biết mình bị sói làm bị thương, hắn ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nó.
"Không cho đi cùng." Tần Thanh Man dặn dò sói con câu cuối cùng, sau đó cô đi đến nhà Tần Lỗi.
Cô biết vẫn luôn có người nhìn sang sân nhà mình.
Sói con bị Tần Thanh Man đá vài cái, nó đã phản xạ có điều kiện, ngay khi nó chạy theo Tần Thanh Man, đột nhiên ngừng lại, nó có lông đen nên trong bóng đêm không ai nhìn thấy.
Cho dù Tam Lang, Tứ Lang vẫn luôn tập trung nhìn sang nhà Tần Thanh Man cũng không nhìn thấy.
Sói con trời sinh đã có khả năng ẩn náu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận