Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 617 -




Tần Lỗi bị Tần Thanh Man làm cho cảm động, Chu Hồng Hà và hai anh em Tần Kiến Minh cũng cảm động đến rơi nước mắt, trước đó bọn họ làm nhiều chuyện có lỗi với Tần Thanh Man như vậy, bọn họ còn tưởng rằng Tần Thanh Man hận không thể để bọn họ chết sớm một chút, thấy chết không cứu.
So sánh sự lựa chọn của Tần Thanh Man và Tần Thải Vân với nhau khiến đám người Chu Hồng Hà hối hận vì những chuyện đã làm.
"Tôi đồng ý thả thêm một người."
Ngay khi Tần Thanh Man sắp nói ra số ba, rốt cuộc Tứ Lang cũng quyết định.
"Tốt quá."
Mọi người ở đồn Kháo Sơn bên ngoài đều nắm chặt tay, mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù bọn họ không sợ bắn nhau với đám côn đồ, nhưng lại lo lắng không cứu được nhiều người, lúc này đám côn đồ thỏa hiệp khiến bọn họ có hy vọng, cũng càng tin tưởng Tần Thanh Man có thể bình an trở về.
Tuy Tứ Lang đồng ý thả người, nhưng cũng tạo thành chướng ngại cho Tần Thanh Man: "Tôi đồng ý thả hai người, nhưng thả ai thì là do cô chọn." Hắn ta rất bất mãn vì Tần Thanh Man gây khó dễ với hắn ta.
Nhưng không ngờ chuyện này lại là mong muốn của Tần Thanh Man.
Cô vốn muốn kéo dài thời gian, lưu manh chủ động phối hợp khiến cô vui sướng không thôi.
"Quyền lựa chọn ở cô, cô nói thả ai, tôi sẽ giữ những người còn lại." Họng súng của Tứ Lang nhắm vào Tần Thanh Man, sau đó tiếp tục làm khó cô.
Tần Thanh Man không hề quan tâm đến việc Tứ Lang làm khó.
Chắc chắn phải cứu Tần Lỗi bị thương nặng, vậy nên cô chỉ vào Tần Lỗi không chút do dự.
Tần Thanh Man đã đưa ra lựa chọn, nhưng kẻ côn đồ vẫn không xuất hiện, bọn họ chém đứt dây thừng treo Tần Lỗi, dây thừng vừa đứt, Tần Lỗi rơi uỳnh xuống đất.
Ở Đông Bắc không chỉ lạnh, mà còn dễ dàng đóng băng, nếu rơi thẳng xuống đất không được bảo vệ như vậy, chỉ cần đầu đập vào cái gì, có lẽ cả đời sau phải nằm trên giường.
Tần Thanh Man gần như chạy vọt qua theo bản năng.
Cô biết súng của đám côn đồ đang nhắm vào mình, nhưng cô cũng tin bọn họ không dám nổ súng, cho dù dám nổ súng cũng không dám thật sự làm cô bị thương.
Quả nhiên Tứ Lang và Tam Lang không nổ súng đúng như Tần Thanh Man dự đoán.
Bởi vì bây giờ bọn họ đã bị vô số họng súng vây quanh, nếu bọn họ dám nổ súng trước, vậy chắc chắn hai bên sẽ bắn nhau.
Trong cuộc đấu súng đó, xác suất Tần Thanh Man bị thương là rất lớn.
Vì sự an toàn của con tin, Tứ Lang và Tam Lang đều không nổ súng.
Tần Thanh Man cũng kịp thời kéo Tần Lỗi, lúc này Tần Lỗi đã suýt bị lạnh cóng.
Gia đình Tần Lỗi bị trói, Tam Lang, Tứ Lang không có ý tốt mặc áo bông cho họ, vậy nên mặc dù bọn họ chỉ bị treo bên ngoài một lúc, nhưng cơ thể đơn bạc đã bị cái lạnh làm cho cứng ngắc.
Cho dù Tần Thanh Man lấy thứ bịt miệng Tần Lỗi ra, Tần Lỗi cũng chỉ run cầm cập, răng va vào nhau, không nói nên lời.
Điều này khiến Tần Thải Vân thở phào.
Chỉ cần hiện trường không bại lộ, cô ta vẫn còn cơ hội sống sót.
Tần Thanh Man kéo Tần Lỗi bất động, là thật sự bất động, nhưng cô cũng không hoảng hốt, mà nhanh chóng kiểm tra cơ thể Tần Lỗi.
Ngón tay cô sờ vào động mạch cổ, cảm nhận được nhịp đập thì lập tức quay đầu nói lớn với những người bên ngoài: "Hai người vào mang người ra ngoài." Cô tin nếu đám lưu manh đã đồng ý thả người, bây giờ sẽ không cố ý làm khó xử.
"Để tôi."
Tần Thạch và Tần Thụ chậm rãi đi vào sân nhà Tần Lỗi.
Hai người họ đều giơ cao tay, sau đó xoay người, bọn họ xoay liên tục mấy vòng, rồi lại giơ tay lên đi đến gần Tần Thanh Man.
Mục đích bọn họ làm vậy là để chứng minh với hai tên côn đồ rằng trên người bọn họ không có vũ khí, bọn họ chỉ đơn thuần đến cứu người.
Tần Thanh Man không quan tâm người vào là ai, cô nhìn những người còn lại bị treo dưới mái hiên.
Tên côn đồ đồng ý thả hai người, như vậy cô có thể cứu một người nữa.
Tầm mắt Tần Thanh Man lướt qua bốn người dưới mái hiên, cô nhìn bọn họ vai giây rồi mới rời đi, trong vài giây ngắn ngủi, cô hiểu được sự lựa chọn của mọi người.
Chu Hồng Hà nhường cơ hội sống cho con trai, bà ta từ bỏ cơ hội được cứu.
Tần Thải Vân vốn là người phản bội, Tần Thanh Man không thể cứu cô ta, như vậy chỉ còn lại Tần Kiến Minh và Tần Kiến Quân.
Hai người họ là anh em ruột, Tần Kiến Quân nhỏ nhất, năm nay mới mười lăm tuổi.
Vậy nên ánh mắt của Tần Thanh Man dừng trên mặt Tần Kiến Quân cuối cùng.
Trong mắt Tần Kiến Quân toát ra vẻ cảm kích, còn ánh mắt Tần Kiến Minh lại ảm đạm xuống, nhưng cậu ta không oán hận Tần Thanh Man, Tần Thanh Man bằng lòng cứu nhà bọn họ đã là may mắn với bọn họ rồi.
Chỉ được một người, Tần Kiến Minh không oán trách Tần Thanh Man, chỉ oán trách hai tên côn đồ.
"Thả cậu ta ra." Ngón tay của Tần Thanh Man chỉ về phía Tần Kiến Quân.
Cô lựa chọn cứu người bé nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận