Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 63 - Đồng chí Tần, gả cho tôi đi 7




Tần Thanh Man đứng trong phòng bếp thật ra cũng có nghe Sở Sở nói, nhưng cô không có cách nào đi ra, chỉ đành siết chặt con dao phay đang cầm trên tay.
Khóe mắt Vệ Lăng liếc mắt sang người nào đó vẫn đang lắng nghe trong nhà bếp, hắn có thể nghe ra Tần Thanh Man kích động, hắn tiếp tục hỏi thằng bé: "Vậy em giải quyết thế nào, bọn họ có cướp được lương thực không?" Trong khi nói chuyện, trong đầu hắn liền xuất hiện hình ảnh hai cong ngỗng to tướng đứng ở trong phòng của nhà họ Tần.
"Không có, Đại Bạch với Tiểu Bạch rất lợi hại, bọn nó lấy ít thắng nhiều, đuổi đám người xấu kia rời đi, còn mổ tóc chị Thải Vân làm rách da dầu, làm hại chị Thải Vân bị hủy hôn."
Sở Sở nhớ lại dáng vẻ chật vật của ba chị em Tần Thải Vân, giọng nói cũng hơi cao.
Có thể thấy bảo vệ được lương thực trong nhà đối với đứa nhỏ mà nói vui vẻ đến cỡ nào.
Vệ Lăng nhìn đôi mắt trong suốt của thằng bé, có thể tưởng tượng được dáng vẻ sợ hãi, bất lực biết chừng nào khi đám người xấu xa hùng hổ tới nhà cướp lương thực kia. Hèn chi, thằng bé lại hỏi mình đừng đi có được không, có thể giết chết lợn rừng, còn bảo vệ được Tần Thanh Man, đối với đứa bé mà nói, Vệ Lăng chính là người cho cậu cảm giác an toàn tuyệt đối.
Vệ Lăng nghĩ được thì Tần Thanh Man cũng có thể nghĩ ra.
Tần Thanh Man im lặng rồi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề sinh tồn chân chính.
Ban đầu, cô nghĩ một mình cô có thể nuôi sống và chăm sóc tốt cho Sở Sở, nhưng qua những chuyện xảy ra trong thời gian này cô mới hiểu Sở Sở thiếu thốn nhất là cái gì.
Đó là cảm giác an toàn.
Dù trái tim của cô đã thay đổi, đã có thể bảo vệ Sở Sở, nhưng trong quan điểm của Sở Sở thì trong một ngôi nhà chắc chắn phải có một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất chống đỡ gia đình thì mới có thể không bị người bắt nạt.
Tần Thanh Man là người đời sau, tuy cô được dạy dỗ theo tư tưởng tiên tiến, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, ở niên đại này, nếu trong nhà không có đàn ông thì đúng là bớt đi rất nhiều phiền phức.
Mà cỗ cơ thể này của nguyên chủ đã trưởng thành rồi, đúng vào cái tuổi một nhà có nữ trăm nhà tìm tới.
Chỉ cần chuyện hôn nhân của cô chưa được xác định thì mấy thím của cô còn sẽ tính kế, hôm nay đuổi được Lưu Hòa Xương đi thì sáng hôm sau có thể sẽ lại có một Trương Hòa Xương, hoặc là Chu Hòa Xương khác đến.
Mỗi ngày bị trộm thương nhớ không chỉ khiến người ta thấy buồn nôn mà còn tốn hết trí lực và tinh thần để đề phòng.
Nếu ngày nào đó chủ quan không đề phòng tốt thì có khả năng lật thuyền trong mương, cô cũng chẳng muốn có ngày đó xảy ra.
Hay là cô nên tìm người kết hôn?
Dù sao, bây giờ chỉ mới đầu năm 1970, còn rất lâu nữa mới đến thời gian mở cửa cải cách hoặc là mở lại kỳ thi Đại học. Tuy đồn Kháo Sơn ở chốn xa xôi nhưng không ai dám chắc bọn họ chỉ lo thân mình. Dù sao trong lịch sử mấy năm nay, người ở tầng lớp nào cũng sống rất khó khăn.
Chỉ có quân đội xem như an toàn, không có thế lực nào chạm vào được.
Tần Thanh Man mang theo đủ loại lo lắng, nhanh chóng rửa sạch nội tạng của lợn.
Sau khi rửa sạch gan lợn và đại tràng, cô dự định sẽ kho lên, lúc cần lấy ra nhắm rượu hoặc ăn chung với cơm cũng rất ngon, bao tử lợn rửa sạch sẽ và treo lên, món này là món ngon mà rất nhiều người ở đời sau thích ăn, đẹp da dưỡng dáng, còn điều trị chứng hư. Thằng bé Sở Sở nhỏ gầy như vậy, ăn nhiều một chút cũng rất tốt.
Cô rửa sạch ruột non rồi phơi lên, là vật chứa lạp xưởng hoàn hảo nhất.
Sau khi bếp lớn trong nhà bếp được đốt lên, nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, chờ khi nước sôi Tần Thanh Man bỏ hết đại tràng vào trong nồi nước luộc còn cảm thấy hơi tiếc nuối, đáng tiếc không có huyết lợn và gạo nếp, nếu không có thể nấu một món dồi lợn thật ngon khiến người ta ăn liên tục không muốn ngừng rồi.
Chỉ có nông thôn đời sau mới có thể ăn được món dồi lợn chính tông, vì có huyết lợn mới giết mới là tươi mới nhất.
Lúc Tần Thanh Man bỏ đầu lợn vào nồi, Vệ Lăng và Sở Sở bưng một chậu thịt đi vào.
Vệ Lăng không biết Tần Thanh Man cần bao nhiêu thịt nên cứ dựa theo độ lớn của chậu mà chất đầy thịt vào, trông ít nhất cũng ba mươi cân.
Tần Thanh Man nhìn chậu thịt đầy tràn, dù muốn giúp cũng không giúp được.
Quá nặng, cô bê không được.
"Để chỗ nào?" Vệ Lăng nhìn ra Tần Thanh Man khó xử, chủ động hỏi trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận