Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 641 -




“Vợ à, em biết mà, điều này cũng không thể chứng minh Tần Thải Vân thật sự không phản quốc.”
Vệ Lăng nhắc nhở Tần Thanh Man, bằng chứng Tần Thanh Man cung cấp ở trước mắt cũng không thể chứng minh Tần Thải Vân vô tội.
Về phần đó Tần Thanh Man cũng biết, nhưng Tần Thanh Man vẫn phải đấu tranh vì Tần Thải Vân.
Người đã chết thì cứu người chết.
“A Lăng, con người Tần Thải Vân rất phức tạp, nói cô ta xấu xa, thì đúng là có lúc cô ta rất xấu xa, nói cô ta hoàn toàn là người xấu thì dường như không phải là như vậy, anh hãy nghe em nói về những điều em đã chứng kiến vào hôm nay.”
Tần Thanh Man không biết rốt cuộc Tần Thải Vân có thể bị phán tội phản quốc hay không, nhưng cô có nghĩa vụ và cần phải nói ra tất cả mọi hành động của Tần Thải Vân, đây cũng vì không phụ lòng Tần Thải Vân.
“Được.”
Trí nhớ của Vệ Lăng cực kỳ tốt, mặc dù hắn có thể đọc lại vanh vách câu nói của Tần Thanh Man nhưng cuối cùng vẫn lấy giấy phút ra ghi chép.
Tần Thanh Man là người trong cuộc trong chuyện bị bắt cóc, nhất định cô sẽ bị tra hỏi.
Cô tra hỏi với người khác, còn không bằng để hắn ghi lại, như vậy vợ hắn cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Tần Thanh Man cũng biết Vệ Lăng đang giúp mình, nên không so đo với việc đối phương giải quyết công việc theo nguyên tắc, câu chuyện bắt đầu sau khi Vệ Lăng đưa bọn họ về nhà.
Theo giọng nói vô cùng êm tai của Tần Thanh Man, Vệ Lăng tự trách không thôi.
Nếu biết trước thì hắn đã nhắc nhở vợ một tiếng rồi rời đi, nếu cô rời khỏi nhà sớm hơn một chút cũng sẽ không có chuyện bị bắt cóc.
Tần Thanh Man nhận ra Vệ Lăng đang tự trách, cô nắm lấy tay Vệ Lăng, an ủi nói: “A Lăng, anh không cần phải tự trách, lúc đó anh đang thi hành nhiệm vụ trong quân đội, không thể tiết lộ bất cứ thông tin nào cho chúng em, hơn nữa lúc đó trời đông giá rét, nếu chúng em rời khỏi nhà sớm thì phải tới nơi nào.”
Mặc dù cô là người nhà của quân nhân, nhưng bởi vì sư đoàn XXX không có khu gia đình, cô và đám người Sở Sở không thể tuỳ tiện tiến vào sư đoàn.
“Vợ ơi, xin lỗi em.” Vệ Lăng đặt bút xuống, đau lòng nâng tay Tần Thanh Man rồi đặt nụ hôn lên đó.
Trong lòng hắn càng tự trách hơn.
Nếu là khu gia đình được xây dựng, nhất định vợ hắn ở quân khu là an toàn nhất, bởi vì khu gia đình sẽ có lính cảnh vệ bảo vệ.
“A Lăng, anh đừng tự trách, chuyện này không liên quan tới anh, hơn nữa, nếu như bọn em thật sự rời nhà sớm thì cả nhà chú Hai phải làm sao bây giờ? Bọn họ sẽ bị đám bắt cóc giết chết.” Khi tắm rửa Tần Thanh Man cũng đã suy nghĩ về lựa chọn ban đầu.
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, cho dù gặp lại chuyện đó một lần nữa, cô vẫn sẽ đưa ra lựa chọn giống như cũ.
Mặc dù cô có ân oán với đám người Chu Hồng Hà, nhưng việc nào ra việc đấy, cô hoàn toàn không thể ngồi nhìn mặc kệ, nếu cô thật sự muốn ngồi nhìn mặc kệ, cô sẽ cắn rứt lương tâm suốt cả cuộc đời.
“Vợ ơi, em là người hiền lành nhất trên đời.”
Vệ Lăng lại mạnh mẽ hôn lên ngón tay của Tần Thanh Man, sau đó mới cầm bút lên, quay lại vấn đề.
Ghi chép xong sớm thì vợ hắn cũng có thể nghỉ ngơi sớm hơn.
Tần Thanh Man tiếp tục kể chuyện bị bắt cóc, cô chỉ có thể giúp Tần Thải Vân đến mức này, bởi vì người trong cuộc không chỉ có một mình cô mà còn có người nhà của Tần Lỗi, mỗi người có cách đối xử với Tần Thải Vân khác nhau.
Vệ Lăng ghi đầy mấy trang giấy to mới ghi xong.
Hắn xem kỹ lại một lần coi có sai sót hay không hoặc xóa vài chữ rồi mới đưa cho Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man nhận lấy kiểm tra thật kỹ, sau khi xác định hắ ghi lại toàn bộ những gì cô nói, mới tự nhiên cầm bút trong tay Vệ Lăng bút ký tên.
Có cô ký tên, cô nhất định phải chịu trách nhiệm về bản tường trình bằng miệng của mình.
Đổi thành cách nói của đời sau thì đó chính là hiệu lực pháp lý.
Vệ Lăng không ngờ Tần Thanh Man ký tên tự nhiên như vậy, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc, bình thường mà nói, nếu như hắn không nhắc nhở thì vợ hắn không biết có chuyện ký tên.
Bởi vì dân chúng bình thường còn chưa có ý thức này.
Tần Thanh Man đặt bút xuống liền thấy ánh mắt thâm thúy của Vệ Lăng, cô mỉm cười: “A Lăng, anh quên rồi sao, lần trước chúng ta cứu Uyển Thanh, lập biên bản ở đồn cảnh sát đề phải ký tên.”
“Đúng vậy, lập biên bản phải ký tên.”
Vệ Lăng tự trách cười một tiếng, thế mà hắn lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.
“A Lăng, em muốn nghỉ ngơi một lát.” Tần Thanh Man sờ lên tóc rồi nói ra câu này, lúc này tóc của cô đã được hong khô, có thể đi ngủ.
“Vợ ơi, anh đi ngủ với em.”
Vệ Lăng đặt bản tường trình sang một bên, tự nhiên nắm tay Tần Thanh Man đi tới chiếc giường.
Tần Thanh Man chưa từng nói những câu mất hứng, mà cởi quần áo ra liền nằm xuống đắp chăn, cô kéo rèm cửa, cho dù trời bên ngoài bắt đầu hửng sáng cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Đồng thời cô cũng tin rằng đồn Kháo Sơn vô cùng an toàn.
“Vợ ơi, ngủ đi.”
Vệ Lăng cởi quần áo ra nằm lên giường ôm Tần Thanh Man thật chặt.
“Ừm.” Tần Thanh Man dựa vào ngực Vệ Lăng rồi dùng mặt cọ vào lồng ngực Vệ Lăng, sau đó nhắm mắt lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận