Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 648 -




Nhưng bọn người Đại Lang không có cách nào giải thích hợp lý tại sao một cây đại thụ lớn như vậy lại đổ, không chỉ có đổ, họ còn bị quân nhân Trung Quốc bắt giữ.
Nghĩ đến chuyện này Đại Lang không nhịn được liếc mắt nhìn chiến sĩ cảnh vệ Trung Quốc đang cầm súng trước mắt.
Quân phục màu xanh chỉnh tề mặc trên người, dáng người thẳng tắp, vẻ mặt không biểu cảm nhưng ánh mắt lại cực kỳ cảnh giác nhìn hắn ta, Đại Lang không biết vị chiến sĩ này làm thế nào mà có thể không cử động suốt mấy tiếng đồng hồ.
"Ưm ưm!"
Đại Lang nhìn về phía chiến sĩ lên tiếng cảm thán.
Không phải hắn ta không muốn nói chuyện mà hoàn toàn là không thể nói ra một cách hoàn chỉnh, quai hàm của hắn ta không ổn, không nói được lời nào hẳn hoi, vừa mở miệng nói quai hàm sẽ bị trật khớp, nước bọt sẽ chảy xuống cằm và cổ.
"Anh muốn làm gì?"
Chiến sĩ canh gác cảnh giác nhìn Đại Lang, rất lo lắng đối phương sẽ gây chuyện.
Bởi vì đặc vụ địch vô cùng giảo hoạt, sẽ làm tất cả mọi cách để trốn thoát.
"Nước... Nước..." Đại Lang khó khăn phát ra âm thanh.
Phòng tạm giam đang đốt lửa than ấm áp hơn so với bên ngoài, nhưng đốt nhiều lửa cũng dễ cảm thấy khát nước.
Chiến sĩ không tin Đại Lang lắm, nhưng cũng không làm khó Đại Lang mà lớn tiếng báo cáo: "Báo cáo!"
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một vị chiến sĩ khác đi đến.
Hai chiến sĩ không giao lưu gì chỉ liếc nhìn nhau một cái sau đó tiến hành thay chỗ, vị chiến sĩ vừa mới trông coi Đại Lang mang theo súng ra khỏi phòng tạm giam, anh ta đây là đi lấy nước cho đặc vụ địch.
Đại Lang tận mắt thấy sự trông coi nghiêm ngặt như vậy, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua chậu than cách đó không xa.
Xem ra bị quân nhân Trung Quốc bắt được muốn chết cũng khó khăn.
Chiến sĩ đi lấy nước tốc độ rất nhanh, sau khi trở lại phòng tạm giam ngoại trừ anh ta còn có Tống thiếu tướng và Vệ Lăng đi theo.
Trên vai Tống thiếu tướng và Vệ Lăng đều không có quân hàm, Đại Lang không biết cấp bậc của hai người trong quân đội, nhưng cho dù không có cái gì có thể chứng minh thân phận của hai người này thì chỉ cần nhìn khí thế của bọn họ cũng đủ để chứng minh.
Trong nháy mắt Đại Lang đã biết Tống thiếu tướng và Vệ Lăng là lãnh đạo.
Do đó, ánh mắt nhìn về phía hai người cũng mang theo tia cảnh giác.
Tống thiếu tướng không nói gì mà chỉ liếc nhìn Vệ Lăng, Vệ Lăng rất tự giác bước tới nhẹ nhàng dùng lực nâng cằm của Đại Lang lên, tất cả mọi người chỉ nghe được rõ ràng một tiếng rắc, sau đó quai hàm của Đại Lang liền trở lại bình thường.
"Là anh!"
Đại Lang nhìn Vệ Lăng kinh ngạc hô lên.
Chỉ bằng hành động vặn quai hàm này của Vệ Lăng, hắn ta lập tức đoán được rốt cuộc đã bại trong tay ai.
"Đừng nghĩ đến chuyện cắn lưỡi, miệng anh không nhanh tay bằng tôi, trừ khi anh muốn lại cảm giác trật khớp hàm lần nữa." Vệ Lăng không trả lời Đại Lang mà lạnh giọng cảnh cáo một câu.
Đại Lang im lặng.
Hắn ta biết Vệ Lăng tuyệt đối không nói dối.
Cắn lưỡi tự sát chỉ là một câu thành ngữ, kỳ thật nhiều khi cắn lưỡi không thể tự sát được, chỉ cần do dự một giây thôi cũng không thể cắn đứt lưỡi, cho nên Đại Lang không có ý định thử loại khổ sở này.
"Các người vào nước chúng tôi với mục đích là gì?" Vệ Lăng bắt đầu thẩm vấn.
Tống thiếu tướng cho một cảnh vệ viên làm người ghi chép, một góc trong phòng đặt một cái nhỏ, cảnh vệ viên ngồi trên ghế nhỏ chờ đợi, anh ta đã học qua tốc ký, ghi chép thẩm vấn nhất định sẽ không xảy ra sơ suất nào.
"Thủ trưởng.” Chiến sĩ lấy nước nhìn về phía Vệ Lăng.
Anh ta không biết mình là nên ra ngoài, hay là nên hoàn thành nhiệm vụ.
"Mọi người đi ra bên ngoài bảo vệ đi."
Vệ Lăng nhận nước trong tay đối phương, sau đó ánh mắt chuyển tới trên mặt Đại Lang.
Đại Lang trước đó nói với chiến sĩ rằng muốn nước uống, có điều lúc này lại không nói một chữ.
Hai vị chiến sĩ bảo vệ cúi chào Tống thiếu tướng và Vệ Lăng, sau đó đi ra khỏi phòng tạm giam, đứng ở phía xa bảo vệ.
Đại Lang không trả lời câu hỏi của Vệ Lăng, nhưng lại một mực nhìn thẳng hắn. Làm đặc vụ được đào tạo đặc biệt, hắn ta có thể cảm giác được Vệ Lăng là người vô cùng nguy hiểm, loại nguy hiểm này khiến hắn ta rùng mình.
"Hai đồng đội của anh đã chết."
Vệ Lăng cũng không đợi Đại Lang trả lời, mà lạnh nhạt thông báo.
Trong lòng Đại Lang giật mình, hắn ta biết người Vệ Lăng đang nói không phải Nhị Lang, Ngũ Lang, mà là Tam Lang, Tứ lang. Khi hắn ta biết Tam Lang, Tứ lang tử vong, càng không muốn nói một chữ nào.
"Tôi cho anh nửa giờ để suy nghĩ, nếu cảm thấy không có lời nào để nói, vậy sau này cũng không cần nói nữa."
Vệ Lăng không có hỏi đến cùng, mà rất có kiên nhẫn đưa chai nước đưa tới bên miệng Đại Lang.
Nước ta có chính sách ưu đãi tù binh, tuyệt đối sẽ không giống có vài quốc gia dùng trọng hình ngược đãi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận