Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 651 -




Tần Thanh Man không nhịn được bật cười, sói con thực sự là cùng giống Tiểu Hắc, không chỉ có kế thừa gen lợi hại của Tiểu Hắc, còn vô cùng linh tính, biểu cảm trên khuôn mặt đầy lông sống động như con người.
“Chị, chị cười gì vậy?”
Sở Sở lau chân cho sói con xong, bèn bế nhóc con ấy lên bếp lò hong khô.
Chân dính nước càng dễ khô.
Tần Thanh Man thấy Sở Sở tò mò không biết mình đang cười gì, nên nhắc nhở: “Nhìn mặt Đô Đô kìa.”
Sau đó Sở Sở nhìn thấy rõ vẻ mặt chán ghét của nó.
Sở Sở cũng cười, mặc dù không biết vì sao sói con lại làm ra vẻ mặt như vậy, nhưng cũng không ngăn cản cậu cảm thấy buồn cười.
Hai chị em nói thêm vài câu rồi Sở Sở ôm sói con trở về phòng.
Bàn chân của sói con đã được rửa, tùy tiện lau qua một cái là khô.
Việc bắt giữ con tin khiến tất cả mọi người mệt mỏi từ tinh thần đến thể xác, Sở Sở và sói con không đùa vui ầm ĩ nữa, một lúc sau trong phòng chợt yên lặng, mọi người ngủ đã yên ổn.
Lúc này Vệ Lăng cũng vừa ăn xong bát sủi cảo.
Hắn không để cho Tần Thanh Man dọn dẹp, mà tự mình đi thu dọn bát đũa, chỉ có một bộ bát đũa, rửa dọn một chút là xong.
“Vợ à, chúng ta về phòng thôi.”
Phòng phía Tây cũng có lò lửa, Vệ Lăng không định sẽ tự mình ở lại phòng lớn dọn dẹp, mà dắt tay Tần Thanh Man trở về phòng.
Tần Thanh Man và Sở Sở đều đã tắm rửa từ trước, chỉ cần rửa tay xong là có thể lên giường đất.
Trời không còn sớm nữa, cô không thích ngồi trên ghế đẩu cứng chờ Vệ Lăng, nên dứt khoát chui vào trong chăn, cũng thuận tiện để cô nói chuyện với hắn hơn.
“Vợ à, hôm nay em không sao chứ?”
Vệ Lăng vừa cúi đầu rửa mặt vừa hỏi Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man đương nhiên biết ý của Vệ Lăng, cô trả lời: “Không sao, giấc ngủ không bị ảnh hưởng nhiều, chỉ là em ngủ quá lâu, mười giờ sáng em mới dậy, sau khi ăn xong tất cả mọi người thân thiết trong thôn đều đến hỏi han quan tâm.”
“Em không mệt chứ?”
Thật ra lúc về nhà Vệ Lăng đã biết bà con trong đồn đã đến nhà hắn.
Bởi vì trên mặt đất có rất nhiều dấu chân lộn xộn. Mặc dù tối hôm qua rất nhiều người vào sân nhà họ Tần, nhưng dấu chân khác với trước khi hắn rời đi lúc sáng, Vệ Lăng lập tức đoán được ban ngày bà con trong thôn có thể đã đến nhà mình.
“Còn ổn, em không mệt, chỉ nói chuyện với mọi người một chút thôi.”
Thật sự hôm nay nhà họ Tần vô cùng náo nhiệt, từ bữa sáng, đã bắt đầu không ngừng có ngừoi đến, mọi người đều rất giản dị, qua năm mới đến nhà đương nhiên không đến tay không, mà đều cầm theo ít quà.
Năm ba quả trứng gà, một nắm cải thìa đắt tiền được gửi từ nhà đông, một vài quả lê đông lạnh, một ít bột mì, những thứ này đều là quà thiết thực thông thường trong nhà.
Tần Thanh Man không hề chê một chút nào, những món quà mà người dân tặng không quá đắt giá, vì vậy cô vẫn nhận.
Tuy nhiên, Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở cũng lấy ra nhiều loại hạt khác nhau để chiêu đãi mọi người đến thăm, nhà nào dẫn theo con nít thì bọn trẻ sẽ được cho một viên kẹo sữa thỏ trắng to.
Nhiều người mà kẹo sữa có hạn, vì thế không cho nhiều được, nhưng bọn nhỏ vẫn rất hài lòng.
Nói chuyện rất vui vẻ, trời dần tối, bà con mới trở về nhà mình.
Chú ba của Tần Thanh Man, chú tư, còn có gia đình của chú cũng để bọn trẻ đưa quà tới thăm Tần Thanh Man, bọn họ có quan hệ huyết thống, nên quà đưa đến cũng không nhẹ, mỗi nhà đều đưa sang một con gà trống lớn.
Thời đại như bây giờ, đây thực sự là một món quà hiếm có.
Tần Thanh Man biết vì sao mấy người thân lại tặng món quà nặng như vậy, sau khi suy nghĩ, cô bèn nhận lấy, rồi tặng quà đáp lễ cũng được, coi là trao đổi qua lại, cô đã đáp lễ bằng hai thanh xương sườn.
Hôm trước Vệ Lăng bắt được con lợn rừng rất to, hai thanh xương sườn ít nhất cũng khoảng năm cân.
Mấy người em trai họ, em gái họ, đều vui vẻ cầm xương sườn về nhà, điều này khiến Tần Hương và những người khác cảm thấy Tần Thanh Man rất biết cách xử sự làm người. Cô và hai chị dâu coi như đã hoàn toàn hiểu tính tình của Tần Thanh Man.
Không tính Tần Thanh Man, mọi người đều có thể hòa thuận với nhau, hơn nữa còn có qua có lại.
“Vợ, anh xin lỗi, sáng nay anh không thể dành nhiều thời gian hơn cho em.” Vệ Lăng cởi quần áo lên giường, sau đó ôm chặt lấy Tần Thanh Man.
Vừa rồi ăn xong sủi cảo, hắn cũng không định đi ngủ nhanh như vậy, cho nên không thổi tắt đèn dầu hỏa đang thắp sáng.
“A Lăng, đừng tự trách mình, em hiểu mà.”
Tần Thanh Man ôm lấy thân thể ấm áp của Vệ Lăng, cô có thể hiểu được bản chất công việc của Vệ Lăng, cũng có thể hiểu được Vệ Lăng sẽ không thể ở bên cạnh cô những lúc cô cần nhất.
Vệ Lăng cúi đầu đau lòng hôn lên mặt vợ, rồi mới nói: “Vợ à, quân khu nói muốn khen thưởng cho em.” Công lao của vợ mình là một việc đáng mừng, cho nên đương nhiên hắn phải thông báo cho vợ biết chuyện vui này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận