Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 673 -




Lúc này, hai tay Triệu Thiên Thành đặt trên đuôi xe, chờ Chu Kinh Quốc nổ máy xe.
"Mang Thiên Thành về nhà trước rồi tính, hôm nay tuyệt đối không thể tới đồn Kháo Sơn được."
Chu Kinh Quốc và Trịnh An Quốc đã đấu đá với nhau nhiều lần nên ông ta biết tính cách của Trịnh An Quốc rất khó chịu, ở đồn Kháo Sơn lại còn một Tần Thanh Man nữa, cô là người mà ông ta không thể nhìn thấy.
Tuy rằng Triệu Xuân Tĩnh không biết Tần Thanh Man lợi hại ra sao, nhưng bà ta biết trong chuyện này Chu Kinh Quốc chắc chắn sẽ không lừa dối mình, vì vậy bà ta nhanh chóng thoả hiệp: "Vậy đưa Thiên Thành về nhà trước rồi tính."
"Ừ."
Mắt thấy nếu bản thân còn không khởi động ô tô thì Triệu Thiên Thành sẽ hoài nghi, cho nên Chu Kinh Quốc vội vàng nổ máy.
Có điều, ông ta đã chuẩn bị trước, tiếng động cơ nổ vang nhưng chiếc xe không hề xê dịch chút nào.
"Thiên Thành, đẩy mạnh hơn đi, chúng ta thử lại lần nữa."
Chu Kinh Quốc thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhắc nhở Triệu Thiên Thành.
"Dạ cha." Triệu Thiên Thành hoàn toàn không biết bản thân bị Chu Kinh Quốc lừa, anh ta thật sự cố gắng tăng thêm lực đẩy xe.
Tiếng động cơ xe nổ vang lần nữa, bánh xe sau liên tục xoay tròn. Mỗi lần bánh xe xoay tròn đều cuốn theo bọt tuyết trên mặt đất, lớp bọt tuyết dày đặc văng đầy mặt Triệu Thiên Thành.
Triệu Thiên Thành đơ ra.
Lúc anh ta đang ngơ ngác, cuối cùng chiếc ô tô cũng chạy về phía trước.
"Thiên Thành, mau lên xe." Giọng nói của Chu Kinh Quốc vang lên lần nữa.
Triệu Thiên Thành cũng không biết bây giờ bề ngoài của mình ra sao, anh ta cũng không thèm kiểm tra lại mà chạy theo và leo lên xe.
Triệu Xuân Tĩnh đã chuẩn bị trước, bà ta móc khăn tay ra lau mặt cho Triệu Thiên Thành: "Thiên Thành, bọt tuyết văng đầy mặt con rồi, hay là chúng ta về nhà chỉnh trang lại, hôm nào thời tiết tốt lại đi được không?"
"Không được, nơi này cách đồn Kháo Sơn rất gần.
Triệu Thiên Thành thấy đồn Kháo Sơn đã hiện ra trước mắt, sao anh ta có thể đồng ý quay về. Anh ta cầm lấy chiếc khăn tay mà mẹ đang lau mặt mình, đưa mặt tới trước gương chiếu hậu để nhìn cho kỹ.
Mặc dù mặt anh ta bị văng đầy bọt tuyết nhưng cũng chỉ như vậy thôi, bọt tuyết không dơ, chỉ cần phủi sạch và lau khô là được.
"Thiên Thành, dáng vẻ con như vậy sẽ bị nhà gái ghét bỏ."
Triệu Xuân Tĩnh rất đau đầu khi Triệu Thiên Thành từ chối.
"Mẹ, không sao đâu, con sẽ lâu kỹ một chút. Bọt tuyết này không dơ, không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của con." Triệu Thiên Thành vẫn rất tự tin, có lẽ là do người có việc vui thì tâm trạng thoải mái nên hôm nay anh ta cảm thấy bản thân rất dễ nhìn.
Chu Kinh Quốc và Triệu Xuân Tĩnh: "..."
Đôi khi con trai tự tin quá cũng không tốt.
Dưới sự kiên trì của Triệu Thiên Thành, ô tô tiếp tục chạy về phía đồn Kháo Sơn. Bên kia, khi về đến nông trường, Trịnh Mỹ Cầm còn không cho Bao Thắng Lợi đi trả xe mà bắt anh ấy lái xe máy kéo thẳng tới phòng ký túc xá của Hoàng Uyển Thanh.
Lát nữa bọn họ sẽ dùng xe chuyển tất cả đồ đi.
Việc Trịnh Mỹ Cầm giống trống khua chiêng thu dọn đồ đạc trong phòng ký túc xá của Hoàng Uyển Thanh nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Cao Diệp Phương vừa quay lại nông trường cũng nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt cô ta biến đổi, lập tức nhào tới chất vấn: "Ai cho phép các người tùy tiện lấy đồ, đây là đồ đạc của em họ tôi, mau để lại."
Trịnh Mỹ Cầm quan sát Cao Diệp Phương từ trên xuống dưới rồi nhếch môi cười: "Đồng chí Hoàng Uyển Thanh đã tặng mấy thứ này cho tôi, tôi có quyền dọn chúng đi." Cô ấy cũng học được hai từ có quyền.
"Không thể nào, các người nói dối."
Sắc mặt Cao Diệp Phương càng tệ hơn, ánh mắt cô ta đảo qua đảo lại giữa đống đồ đạc mà Bao Thắng Lợi đang chuyển đi.
Trịnh Mỹ Cầm rất ghét loại người như Cao Diệp Phương, cô ấy giơ chìa khóa mà Hoàng Uyển Thanh giáo cho mình lên và nói: "Này, đây là chìa khoá mà đồng chí Hoàng Uyển Thanh tự tay giáo cho tôi, chúng tôi cũng không phải chui vào từ cửa sổ mà là đường hoàng đi vào từ cửa chính."
Một câu nói mang hai ý nghĩa của Trịnh Mỹ Cầm làm Cao Diệp Phương tức đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng.
Quần chúng vây xem cũng lộ ra biểu cảm cười nhạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận