Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 68 - Trận chiến hơi lớn 3




“A Lăng, cha mẹ em mất sớm, Sở Sở từ nhỏ đã thiếu cảm giác an toàn, sau này chúng ta kết hôn…” Khi nói đến hai chữ kết hôn, mặt Tần Thanh Man hơi đỏ lên, ánh mắt ngại ngùng dừng lại trên mặt Vệ Lăng.
Lại nói tiếp: “Sau khi chúng ta kết hôn Sở Sở phải ngủ một mình, em nghĩ trước khi chúng ta kết hôn nên để Sở Sở tiếp xúc với anh nhiều hơn một chút, tạo cảm giác an toàn, như vậy thằng bé mới không phản đối chúng ta kết hôn.”
Nghe Tần Thanh Man giải thích, Vệ Lăng lập tức hiểu được nguyên nhân.
Bây giờ Sở Sở vẫn còn nhỏ, lại thêm đang là mùa đông, trước đó nguyên chủ vì tiết kiệm củi nên hai chị em mới ngủ chung trên một chiếc giường đất nhưng sau này chắc chắn sẽ không ngủ chung như thế nữa. Nếu cứ chia giường, chia phòng mà không suy nghĩ kỹ, trẻ con sẽ không có cảm giác an toàn nhất định sẽ làm ầm lên.
Cứ làm ầm lên như thế rồi đến cuối cùng có thể sẽ không cho hai người kết hôn.
Xem ra vì tương lai của gia đình nhỏ, việc đầu tiên Vệ Lăng phải làm chính là nhận được sự công nhận của em vợ.
Sau khi nghĩ thông suốt, Vệ Lăng trịnh trọng gật đầu với Tần Thanh Man, “Buổi tối anh sẽ chăm sóc tốt cho Sở Sở.”
“A Lăng, anh vất vả rồi, anh yên tâm, tối Sở Sở ngủ ngoan lắm, không làm ồn đến anh đâu.”
Tần Thanh Man áy náy cười với Vệ Lăng.
Tuy vẻ mặt có chút ngượng ngùng nhưng ánh mắt đã nhìn thẳng vào Vệ Lăng, trong đôi mắt xinh đẹp sáng ngời đều là sự chân thành.
“Không vất vả gì hết.”
Vệ Lăng chăm chú nhìn Tần Thanh Man dưới ánh đèn.
Có thể là vì đang chuẩn bị đi ngủ nên Tần Thanh Man xõa tóc ra. Tần Thanh Man xõa tung tóc đứng dưới ánh đèn ấm áp, trông cô dường như càng thêm phần dịu dàng quyến rũ, như làn gió mát trêu trọc trái tim Vê Lăng.
Ngứa ngáy tê dại.
“Mau nghỉ ngơi sớm đi, tuyết rơi nhiều, trong nhà cũng không có việc gì phải làm, ngày mai không cần dậy sớm, ngủ ngon.”
Thật ra Tần Thanh Man có thể nhìn ra được sự yêu thích mến mộ trong mắt Vệ Lăng, cô cố gắng chịu đựng gò má đang nóng lên, thản nhiên nói ngủ ngon trước sau đó xoay người đi qua phòng khách về phòng mình.
Vừa đóng cửa lại, Tần Thanh Man liền che lại chỗ trái tim mình tựa vào sau cửa.
Trái tim cô không ngừng đập thình thịch dưới cái nhìn chăm chú của Vệ Lăng hồi nãy.
Nhớ lại gương mặt kia của Vệ Lăng, còn cả dáng người tràn đầy hormone nam tính kia, mặt Tần Thanh Man càng nóng hơn, thậm chí còn miệng đắng lưỡi khô. Tuy cô không vừa gặp đã yêu Vệ Lăng nhưng vẫn vô cùng thưởng thức gương mặt lẫn dáng người của hắn.
Gương mặt với dáng người kia vô cùng phù hợp với khẩu vị của cô.
Dẫn đến nhiều khi cô cũng không dám đối mặt với Vệ Lăng, cô cứ có cảm giác đôi mắt của Vệ Lăng có thể nhìn thấu được lòng người.
Dựa vào cửa một hồi lâu, Tần Thanh Man mới bò lên giường đi ngủ.
Vừa nằm được một lúc đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra, về đến nhà lại phải vội vàng xử lý lợn rừng, bây giờ cô chẳng còn sức đâu mà đi nghĩ những chuyện khác nữa.
Trong căn phòng bên cạnh, sau khi Vệ Lăng không còn nghe được âm thanh truyền đến từ phòng Tần Thanh Man nữa mới nằm xuống.
Trước khi nhắm mắt lại, hắn nhìn thoáng qua Sở Sở đang ngủ say.
Thấy cậu bé ngủ yên lành mới đi ngủ.
Người tập võ không bao giờ thoải mái ngủ say như chết. Hơn hai giờ sáng, Vệ Lăng tỉnh dậy. Tối nay chưa có tuyết rơi, trên bầu trời đêm là trăng tròn sáng ngời. Ban đêm không gió không tuyết, còn có nguồn ánh sáng tự nhiên, rất thích hợp với một số người tâm thuật bất chính.
Bên ngoài sân nhà họ Tần có một tiếng động rất nhỏ vang lên.
Có chút giống với tiếng một vật gì đó đang lật hàng rào.
Vệ Lăng vừa mới tỉnh dậy, trong mắt hắn hiện lên sự nghiêm nghị, sau đó xuống giường.
Hắn không mở cửa đi ra ngoài, mà nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, ném tảng băng vừa mới bẻ được từ dưới mái hiên xuống về phía cái bóng đen xì trên hàng rào phía xa.
Tảng băng không dài, mang theo khí lạnh thấu xương bay nhanh qua.
“Ay… A a ——”
Một tiếng kêu đau đớn đột nhiên vang lên trong đêm tối yên tĩnh, vừa mới kêu đau thì bỗng dưng đối phương nhận ra mình đang làm trộm, thế là lại vội vàng nhét tay vào miệng cắn mạnh một cái mới chặn được tiếng kêu giật mình của chủ nhân.
Khó khăn chịu đựng cơn đau nhức, người bò rào kia ngã xuống dưới hàng rào.
Té xuống bãi tuyết động mềm xốp, tên trộm liên tục lấy tay xoa xoa cái mông bị thương, cái chỗ vừa bị băng đập vào vừa đau vừa sưng, còn tê tê, khó chịu gần chết.
Oán hận nhìn thoáng qua cái hàng rào gần ngay bên cạnh, tên trộm nghĩ, vẫn chưa cam tâm bỏ lại chỗ thịt trong sân nhà họ Tần.
Quan sát bốn phía, lại cần thận lắng nghe xung quanh, sau khi không nghe thấy bất kỳ một tiếng động nào nữa, tên trộm không nhịn được mà lại bò lên hàng rào. Tên trộm không biết vừa nãy cái mông mình bị đau là vì người làm, cứ tưởng là mình cọ phải vào đâu nên mới dám đi trộm thêm lần nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận