Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 707 -




Trước đó Tần Thanh Man ngủ không ngon, lúc này bên người cô được bao bọc bởi vòng tay ấm áp quen thuộc, xung quanh là hơi thở khiến cô an tâm, vậy nên nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của Vệ Lăng, tinh thần cô cũng dịu lại, lập tức chìm vào giấc ngủ say.
Nửa đêm hơn bốn giờ Vệ Lăng mới về đến nhà, còn chạy đến ngọn núi cách đó không xa đã khiến hắn rất mệt mỏi, thế nên hắn không thể tỉnh dậy như thường lệ.
Vệ Lăng không dậy đúng giờ, đương nhiên Tần Thanh Man cũng không dậy.
Hai vợ chồng ngủ thẳng đến tám giờ, sắc trời sáng bừng mới rời giường.
Lúc này, không chỉ Sở Sở và sói con đã cùng nhóm đồng bọn nhỏ trong đồn tập luyện xong, mà Hoàng Uyển Thanh thậm chí đã làm xong bữa sáng.
Hôm nay là chủ nhật, Hoàng Uyển Thanh được nghỉ.
Buổi sáng thức dậy thấy phòng phía Tây không có động tĩnh gì, cô ấy lập tức đỏ mặt nhanh chóng đi làm bữa sáng.
Mặc dù Hoàng Uyển Thanh vẫn chưa kết hôn, nhưng ở tuổi này, mọi thứ nên biết cô ấy đều biết, thế nên cô ấy rất tự giác chủ động nhào bột làm mì.
Lúc Tần Thanh Man và Vệ Lăng rời giường, mì đã được cô ấy cắt gọn gàng, đang chờ thả vào nồi nấu chín.
Đồ ăn kèm với mì là do Tần Thanh Man làm, thịt băm béo ngậy xào trong một cái nồi lớn, cho thêm nhiều dầu và ớt, trong thời tiết này có thể để dành ăn được nửa tháng, vậy nên Tần Thanh Mai cũng không lo lắng người hai ở nhà không được ăn ngon sau khi cô đi.
Tài nấu nướng của Hoàng Uyển Thanh bình thường, nhưng cũng không quá khó ăn, để chăm sóc Sở Sở vậy là đủ rồi.
“Sở Sở, em nhớ mỗi ngày phải vắt sữa dê, cho dù không uống hết cũng phải vắt, nếu không thì dê mẹ sẽ không sinh ra nhiều sữa được như vậy nữa.” Tần Thanh Man vừa đến trước cửa đã căn dặn Sở Sở.
Sở Sở uống sữa dê vào rõ ràng đã cao lên không ít, thể chất cũng thay đổi theo chiều hướng tốt, thế nên cậu chắc chắn không được ngừng uống một cốc sữa dê tươi mỗi ngày.
“Chị, em biết rồi, chị yên tâm đi.”
Sở Sở ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn Tần Thanh Man.
“Ừm, Sở Sở nhà chúng ta ngoan nhất.” Tần Thanh Man vươn tay xoa mặt Sở Sở một cái, sau đó cô nhìn Hoàng Uyển Thanh: “Uyển Thanh, buổi tối nhớ đóng kỹ cửa sổ, thính giác của Mũm Mĩm rất nhạy, nếu thật sự có chuyện thì nó sẽ biết nhắc nhở hai đứa.”
“Em hiểu rồi, chị dâu.”
Hoàng Uyển Thanh nghiêm túc gật đầu với Tần Thanh Man, trước mặt Vệ Lăng, cô ấy hầu như đều gọi Tần Thanh Man là chị dâu.
“Sở Sở, chăm sóc tốt cho Uyển Thanh nhé.” Vệ Lăng dùng cách thức của đàn ông căn dặn Sở Sở.
“Vâng, anh rể.”
Sở Sở lập tức đứng ngay ngắn.
Hai má Hoàng Uyển Thanh cũng đỏ bừng, cô ấy biết Vệ Lăng không có gì muốn nói với cô ấy, nhưng hắn đã chấp nhận cô là em gái của hắn, nếu không hắn sẽ không dặn dò một đứa trẻ chưa đầy sáu tuổi là Sở Sở chăm sóc cho mình.
“Anh Vệ, chị dâu, hai người cứ yên tâm mà lên núi, ở nhà em và Sở Sở nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nhau.” Hoàng Uyển Thanh cam đoan với Vệ Lăng và Tần Thanh Man.
“Ừm.”
Tần Thanh Man vẫy tay với Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở, sau đó cô cùng Vệ Lăng dắt ngựa rời khỏi nhà.
Hôm nay bọn họ đi không tính là sớm, nhưng trong đồn lại không có người nào bên ngoài.
Chủ yếu là vì đêm hôm qua nhiệt độ xuống thấp, mặt đất lại bị đóng băng thành một mảng trắng tinh, trên rất nhiều cây cối không chỉ bị tuyết phủ một nửa, mà còn có băng bao phủ, bao phủ toàn bộ cây, vừa dày vừa trong suốt, vô cùng đẹp.
Nhưng trời cũng rất lạnh.
Thảo nào lúc hai người ra cửa, trong đồn không có một người nào, tất cả mọi người đều lạnh đến mức không muốn ra khỏi cửa.
“A Lăng.” Tần Thanh Man nhìn băng tuyết khắp nơi, đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Sớm biết đêm qua lạnh như thế thì làm sao cô dám để Vệ Lăng lên núi buổi tối, mặc dù Vệ lăng có năng lực, nhưng cũng không phải để hắn dùng để thể hiện như thế.
“Vợ, đêm qua trời không lạnh như vậy, lớp băng này có lẽ mới tích tụ thành vào lúc hừng đông.” Vệ Lăng biết ý của Tần Thanh Man khi gọi hắn, thế nên hắn nhanh chóng giải thích một câu, hơn nữa hắn cũng không hề nói dối.
Thời điểm lạnh nhất ở nơi này quả thật thường là vào lúc ngày đêm giao nhau.
“A Lăng.”
Tần Thanh Man cũng không nói gì, cô chỉ nắm chặt tay Vệ Lăng.
Mặc dù cả hai người đều mang găng tay, không thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau, nhưng nắm tay nhau vẫn khiến trái tim của bọn họ gần nhau hơn.
“Vợ, để anh lấy thêm quần áo cho em.”
Vệ Lăng mở một chiếc túi đã buộc vào lưng ngựa ra, cầm lấy rồi giũ quần áo bên trong, một chiếc áo khoác màu đen lập tức xuất hiện trước mặt Tần Thanh Man.
“Đây là áo khoác da gấu?” Tần Thanh Man kinh ngạc nhìn chiếc áo khoác Vệ Lăng đang cầm trong tay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận