Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 737 -




Vệ Lăng hiểu rất rõ Tống thiếu tướng là người như thế nào, đối diện với loại người này tốt nhất đừng nên giở trò gì, trực tiếp nói rõ thì tốt hơn.
Quả nhiên Tống thiếu tướng rất hài lòng khi nghe thấy câu trả lời của Vệ Lăng, dừng một chút mới nói:“Đã nộp đơn tới Quân khu rồi, chắc mấy ngày nữa sẽ có bằng khen.”
Nói xong lại nói thêm một câu: “Tôi có thể giúp cậu giải quyết.”
Nghe xong, Vệ Lăng lập tức biết Tống thiếu tướng có việc muốn mình làm: “Cảm ơn thủ trưởng, Vệ Lăng nhận lệnh.”
Ánh mắt nhìn Tống thiếu tướng nhìn Vệ Lăng càng coi trọng hơn.
Thông minh, vô cùng thông minh, còn biết xem xét tình thế, đúng là một hạt giống tốt.
Lúc này Tống thiếu tướng thật sự rất muốn điều Vệ Lăng đến Quân khu, cứ tôi luyện hạt giống này, nhất định thành tựu trong tương lai sẽ rất cao.
“Vậy thế nào, Tống thủ trưởng, chuyện lúc trước chúng ta bàn bạc, không phải nên thông báo cho Vệ Lăng biết rồi sao?” Mối quan hệ Vương Thừa Bình và Tống thiếu tướng khá tốt, đã quen biết từ lâu, lúc này đã nhìn ra sự yêu mến người tài của Tống thiếu tướng.
Nhưng Vệ Lăng là “cốt cán” trong sư đoàn XXX của bọn họ, Vương Thừa Bình sao nỡ buông tay, để Tống thiếu tướng làm mất lòng người khác nhanh như vậy chứ.
Tống thiếu tướng bất lực nhìn Vương Thừa Bình một cái.
Giống như Vương Thừa Bình hiểu rất rõ Tống thiếu tướng vậy, Tống thiếu tướng cũng tương đối hiểu rõ Vương Thừa Bình, lúc này nghe Vương Thừa Bình thúc giục như vậy, ông ta đã biết có chuyện gì rồi, nhưng chuyện này quả thực Vệ Lăng không đi không được, phương án cũng là do ông ta và Vương Thừa Bình bàn bạc, xét về cấp bậc mà nói, đúng thật là ông ta có cấp bậc cao nhất trong phòng làm việc, có lên tiếng cũng chỉ có thể để ông ta lên tiếng.
“Vệ Lăng à.”
Khi Tống thiếu tướng gọi cũng có hơi chột dạ.
Trong lòng Vệ Lăng vô cùng cảnh giác, nhưng đối với mệnh lệnh của thủ trưởng, hắn không thể nói không.
Chỉ có thể đứng nghiêm, đợi chờ mệnh lệnh.
“Vệ Lăng, ở đây có một nhiệm vụ cần cậu đi làm.” Cuối cùng Tống thiếu tướng vẫn lên tiếng.
“Vâng, bảo đảm hoàn thành mệnh lệnh.” Vệ Lăng trả lời đúng mực.
Là một người quân nhân, là cấp dưới, đương nhiên lúc này chỉ có thể chấp nhận chứ không thể phản bác.
“Cần cậu ra nước ngoài một chuyến.” Trên mặt Tống thiếu tướng hiện lên sự ngại ngùng, càng ở sư đoàn XXX càng lâu, ông ta càng biết rõ quan hệ của Vệ Lăng và vợ như thế nào, lúc này ra lệnh như vậy, quả thực không tốt cho lắm.
Trong nháy mắt, Vệ Lăng biết rõ tại sao bản thân lại có thể được nghỉ một tuần rồi, hay lắm, đây là điều đang chờ đợi hắn.
Vương Thừa Bình đối diện với ánh mắt của Vệ Lăng, lập tức di chuyển ánh nhìn, nhìn gì cũng được nhưng không thể nhìn vào ánh mắt của Vệ Lăng.
Không phải ông ấy không quan tâm Vệ Lăng, cũng không phải ông ấy không bàn đến chuyện tình cảm, mà chuyện này chỉ có Vệ Lăng làm được.
Bởi vì ba người Đỗ Hoành Nghị cộng lại cũng không bằng một Vệ Lăng.
“Vệ Lăng, cậu chấp nhận mệnh lệnh chứ?” Cuối cùng Tống thiếu tướng vẫn hỏi Vệ Lăng một tiếng, không theo phương thức truyền lệnh với cấp dưới.
“Báo cáo thủ trưởng, tôi nhận lệnh.”
Trong lòng Vệ Lăng đã có suy đoán từ lâu, cộng thêm với việc nghe được chút thực hư từ miệng của mấy người Đỗ Hoành Nghị, lập tức biết rằng nhiệm vụ này chỉ có thể để bản thân đi làm, mặc dù hắn cũng không nỡ bỏ vợ, nhưng đối diện với quốc gia, hắn bắt buộc phải chấp nhận mệnh lệnh.
“Vệ Lăng, cảm ơn sự thông cảm của cậu.”
Tống thiếu tướng thấy Vệ Lăng không chối từ, lập tức đứng dậy nghiêm chào Vệ Lăng.
Vương Thừa Bình theo sát phía sau.
Vệ Lăng không nói nhiều, thản nhiên chấp nhận cái chào nghiêm của hai thủ trưởng, nhưng hắn cũng nghiêm chào lại.
“Vệ Lăng, nào, tôi nói cho cậu rõ tình hình.” Chào xong, Tống thiếu tướng vẫy tay với Vệ Lăng, sau đó ông ta dùng tay trải bản đồ trên bàn, chỉ vào một số chấm đỏ được đánh dấu ở trên rồi bắt đầu giải thích.
Cuối cùng Vệ Lăng vẫn hỏi một câu: “Là cần tôi trà trộn vào hay là?”
“Không cần cậu trà trộn, chúng tôi đã trao đổi với lãnh đạo cấp cao quốc gia, bọn họ đã đồng ý tôi cử người đi, nhưng số người không nhiều, chỉ có mấy người, sau đó cậu có thể tự chọn người thêm.” Tống thiếu tướng trấn an Vệ Lăng.
Vệ Lăng cũng yên tâm không ít.
Được phép vào nước khác và trà trộn vào nước khác là hai chuyện khác nhau.
“Vệ Lăng, cháu yên tâm, đồn Kháo Sơn có chú giúp cháu trông chừng, nếu có người dám gây chuyện với đồng chí Tần, chú sẽ thay cháu giải quyết.” Vương Thừa Bình biết điều Vệ Lăng lo lắng nhất là cái gì, lập tức hứa hẹn.
“Vâng, cảm ơn chú.”
Vệ Lăng không phải là người không biết tốt xấu, nếu đã chấp nhận mệnh lệnh, thì phải chấp hành triệt để.

Bạn cần đăng nhập để bình luận