Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 747 -




“Anh rể bận... Bận à?” Trong giọng nói của Sở Sở chứa đầy vẻ nuối tiếc.
“Đúng vậy, gần đây A Lăng rất bận, tối còn phải trực ở sư đoàn, không thể về nhà hàng ngày như trước được, em ở nhà phải ngoan ngoãn.” Tần Thanh Man giải quyết mối lo sau này cho Vệ Lăng.
“Buổi tối anh rể cũng không về nữa ạ?”
Sở Sở trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Thanh Man, cậu cứ tưởng chỉ hôm nay Vệ Lăng có việc bận nên phải đến sư đoàn sớm.
“Đúng vậy, giống như trước, nửa tháng không về nhà.”
Tần Thanh Man quay lại rửa tay, rửa xong lau khô tay rồi vuốt tóc cậu bé, trên mặt vẫn mỉm cười dịu dàng.
“À, em biết rồi.”
Sở Sở thấy vẻ tự nhiên của Tần Thanh Man thì cũng không nghĩ nhiều, chỉ đành chấp nhận sự thật.
“Sở Sở, này, cười cái nào.” Thấy Sở Sở cúi mặt buồn bã, Tần Thanh Man lập tức cúi xuống, đưa hai tay kéo kéo mặt cậu, làm mặt cậu méo xẹo luôn.
“Chị... Chị chơi xấu quá.”
Mặt bị kéo biến dạng nên Sở Sở nói chuyện cũng có chút khó khăn.
“Ha ha, ai bảo mặt mày em buồn bã như ông già vậy chứ, chị không thích thấy em như vậy, chị chỉ thích em cười thôi.” Tần Thanh Man tiếp tục trêu chọc Sở Sở, hai tay không ngừng kéo mặt cậu.
“Chị ơi... Đừng mà, đừng mà, em sai rồi.”
Sở Sở chỉ biết cười gượng xin tha.
“Đúng rồi đấy.” Thấy Sở Sở lộ ra khuôn mặt tươi cười, Tần Thanh Man cũng không làm khó dễ, cô thả tay ra khỏi mặt cậu.
“Chị, chị thật tàn nhẫn, em là em trai của chị mà, em trai ruột, chị lại nỡ bóp khuôn mặt đáng yêu của em như vậy.” Sở Sở không chịu nghe theo, cậu ôm lấy Tần Thanh Man làm nũng, cố tình rên rỉ kêu đau.
Tần Thanh Man nhìn thoáng qua hai má Sở Sở, đừng nói là dấu tay, ngay cả hồng một chút cũng không, vậy mà còn dám kêu đau, mặt cô trầm xuống, cố ý dọa cậu: “Hay là em thật sự muốn chị bóp mặt em cho giống hai quả trứng gà phải không?”
Vào mùa đông, nếu trẻ con nhà ai không giữ ấm mặt, da mặt chắc chắn sẽ bị nứt nẻ.
Da mặt bị nứt, hai má sẽ sưng đỏ như quả táo, sẽ bị cười chê trông giống hai quả trứng gà.
“Chị ơi... Em không dám nữa đâu.”
Sở Sở vừa nghe Tần Thanh Man dọa, cậu không chỉ tránh xa cô, còn dùng hai tay che kín mặt.
“Được rồi, chị không trêu em nữa, A Lăng chỉ ở sư đoàn thôi, tuy ban đêm không về nhưng sư đoàn rất gần nhà, chúng ta đứng trong sân là có thể nhìn thấy sư đoàn, nếu em quá nhớ A Lăng thì có thể ra sân nhìn về phía sư đoàn.” Tần Thanh Man biết Sở Sở thật sự nhớ Vệ Lăng, nên đưa ra ý kiến hay.
“Đúng rồi, sư đoàn rất gần nhà mình, em ra xem sư đoàn.”
Sở Sở nghe thấy Tần Thanh Man nhắc nhở, cậu lập tức quấn áo ấm chạy ra sân.
Cậu bé chạy đi thì sói con tất nhiên cũng chạy theo.
Sói con không biết Tần Thanh Man và Sở Sở nói gì, nếu biết, nó chắc chắn sẽ lắc đầu, dù Vệ Lăng đi sớm nhưng không thể che giấu cảm giác của nó được, buổi sáng lúc Vệ Lăng thức dậy và rời khỏi nhà nó đều biết.
Sở Sở dẫn theo sói con đứng trong sân nhìn về phía sư đoàn một lúc thì Tam Mộc đã dẫn theo một đám bạn nhỏ đến.
Nhóm trẻ này khá bền bỉ.
Ban đầu người lớn trong nhà nghĩ trẻ con chạy bộ vài ngày sẽ chán, không ngờ có Tam Mộc và Sở Sở dẫn đầu, việc tập luyện này thực sự được duy trì. Hiện tại không chỉ đám trẻ con trong đồn mỗi sáng thức dậy tập luyện, nhiều người trẻ trong đồn cũng thức dậy sớm tập luyện.
Có vài lần Sở Sở nhìn thấy mấy anh chị lớn nhà hàng xóm cũng chạy bộ buổi sáng, nhưng họ không chạy chung với bọn trẻ.
Sở Sở gặp Tam Mộc là bắt đầu chạy bộ tập luyện mỗi sáng.
Nhà họ Tần, Tần Thanh Man lừa Sở Sở đi rồi mới bắt đầu làm đồ ăn sáng, cô cũng không đợi Sở Sở về mới đi vắt sữa dê, mà tự xách thùng sữa đến chuồng dê.
Không có Vệ Lăng ở nhà, để không phải suy nghĩ nhiều, cô rất chủ động tìm việc làm cho mình.
Lúc Tần Thanh Man đang bận rộn trong nhà, Triệu Thiên Thành cũng dẫn Cao Diệp Phương đến nhà ông nội anh ta ở thị trấn.
Chiều hôm qua hai người đã đến thị trấn, nhưng vì thị trấn Hồng Kỳ cách thị trấn khá xa, bây giờ Cao Diệp Phương còn có thai nên họ quyết định ở lại trấn trên một đêm, sáng sớm hôm nay mới đến thị trấn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận