Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 75 - Bị bán còn giúp đếm tiền 1




Mấy người Chu Hồng Hà bởi vì bị lợn rừng đâm phải dẫn đến đi đứng không tiện, cả mùa đông cũng không đi tìm Tần Thanh Man gây rắc rối nữa. Bọn họ không xuất hiện, thế nhưng nhà đẻ bọn họ lại tìm đến.
Hiện tại đang đập cửa nhà Tần Thanh Man chính là hai người chị em dâu nhà mẹ đẻ Chu Hồng Hà.
Người nào người đấy thân thể to khỏe, nhìn có vẻ mạnh mẽ vô cùng.
Điểm quan trọng là vẻ mặt kích động, tràn đầy phẫn nộ.
“Chị, mấy người thím hai thật quá đáng.” Sở Sở cũng chen vào, qua khe cửa sổ nhìn thấy rõ tình huống ngoài cổng, nhận ra là ai, mặt đứa nhỏ lập tức giận đến đỏ bừng, hai bàn tay nho nhỏ cũng siết chặt lại thành nắm đấm.
“Không sao, chúng ta không sợ bọn họ.”
Tần Thanh Man không sợ chút nào, đưa tay xoa xoa đầu Sở Sở.
Đừng thấy chất tóc đứa nhỏ không tốt, còn hơi vàng, nhưng sờ lên mềm mềm cực kì thoải mái, có chút cảm giác thoải mái khi nựng mèo ở đời sau vậy.
Dù Tần Thanh Man không sợ, nhưng Sở Sở vẫn lo lắng không thôi.
Cậu bé vốn nghĩ rằng tìm đến cửa gây sự có thể là mấy người nhà các chú, người nhà các chú cũng là người thân, có quan hệ máu mủ, cho dù có ầm ĩ đến đâu cũng sẽ giữ lại một chút mặt mũi, không nghĩ tới người đến lại là mấy người nhà đẻ của thím.
Mấy người nhà thím không có ai là người đồn Kháo Sơn này cả, không phải người cùng thôn, bọn họ cũng sẽ không nể tình giữ lại mặt mũi.
Sở Sở lo lắng, đôi tay nho nhỏ nắm chặt lấy vạt áo Tần Thanh Man, ngăn cản: “Chị, chúng ta không mở cửa, chúng ta không gặp bọn họ, bọn họ cũng không thể xông vào nhà chúng ta được, nếu thật sự dám xông vào, chúng ta liền đi báo công an đến bắt bọn họ.”
Đứa bé hiếm khi được một lần nhanh trí, nghĩ đến nhờ sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Tần Thanh Man bị lời nói của Sở Sở chọc cười, nhìn qua Vệ Lăng đang ở bên cạnh một cái, sau đó cô mới lên tiếng: “Sở Sở, em yên tâm, có anh Vệ Lăng của em ở đây, có nhiều người hơn nữa cũng không vào nhà mình được đâu.”
Vệ Lăng được xem trọng hơi hơi ưỡn ngực.
Ánh mắt Sở Sở trong nháy mắt sáng bừng lên, quay đầu, “Anh Vệ.” Ánh mắt tín nhiệm dừng lại trên mặt Vệ Lăng.
“Có anh ở đây, sẽ không ai vào được."
Đối với việc này Vệ Lăng vẫn có tự tin, người tới nhìn có vẻ đông nhưng đều là mấy người bình thường, mà người thường đứng trước mặt hắn có thể coi như không có chút giá trị vũ lực nào, số lượng có nhiều hơn nữa cũng chẳng làm được gì.
Nhận được sự đảm bảo của Vệ Lăng, bạn nhỏ Sở Sở cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.
Thậm chí còn tích cực kéo Vệ Lăng vào phòng thay quần áo, cậu chê Vệ Lăng mặc quần áo của cha cậu không đủ dũng mãnh, bắt Vệ Lăng mặc lại quần áo của hắn, chính là quân trang đó, đối với dân chúng bình thường mà nói, quân trang tuyệt đối có sức uy hiếp vô cùng lớn.
Hiểu ý Sở Sở, Vệ Lăng đang bị kéo đi liền nhìn về phía Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man vốn là tính mượn thân phận của Vệ Lăng, giới thiệu Vệ Lăng với người khác, bây giờ lại thấy bộ quần áo kia càng bắt mắt hơn, dù sao ở thời đại này không phải ai cũng có thể mặc quân trang.
Bởi vì mặc lên quân trang là đại diện cho thân phận quân nhân.
Lúc Vệ Lăng đi thay quần áo, Tần Thanh Man cũng không rảnh rỗi.
Cô cũng trang bị một lượt cho chính mình.
Áo khoác bông, ủng da, gang tay, khăn quàng cổ, chụp tai, cái gì có thể chống lạnh đều mặc lên người, bởi vì cô biết lát nữa kiểu gì cũng phải đứng lâu, đối phó với nhiều người như vậy, không chỉ hai ba câu là kết thúc được, đem bản thân bao bọc chặt chẽ đến lúc đó cũng sẽ không bị lạnh cứng.
Trang bị thành như này rồi cũng vẫn chưa đủ, Tần Thanh Man lại rót đầy ba túi da giữ nhiệt, đến lúc đó cho vào ống tay áo để giữ ấm, có “chiến” lâu đến đâu cũng có thể chiến được.
Mấy phút sau, ba người trang bị đầy đủ ra mở cửa.
Trước đó trước nhà họ Tần vẫn ồn ồn ào ào tiếng người nói, nhưng khi ba người bọn họ bước ra, tất cả âm thanh đều biến mất. Mọi người đều đang nhìn ba người Tần Thanh Mạn, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên người Vệ Lăng.
Bọn họ đang nhìn Vệ Lăng, cũng đang nhìn quân trang trên người hắn.
Quân trang, lại còn có súng, đây thật sự đúng là người của quân đội.
Đối diện với người của quân đội, đám người đứng xúm lại trước cổng nhà họ Tần lập tức nhụt chí, người nào người nấy đều mất hết tự tin, ngay cả anh trai của Chu Hồng Hà trước đó to miệng nhất bây giờ cũng chỉ biết mấp máy môi không nói thành lời.
Điều này khiến mấy người trong thôn bị tiếng ồn dẫn đến vây xem liền cảm thấy vô cùng khinh bỉ một phen.
Bọn họ còn tưởng rằng hai bên gặp nhau sẽ gây đến long trời lở đất, ai mà ngờ chỉ là một đám sợ mạnh hiếp yếu.
“Chú hai, chú đem nhiều họ hàng thân thích đến nhà cháu như vậy là có ý gì?” Mấy ngày nay thời tiết đẹp, không có tuyết rơi, Tần Thanh Man thân thể thẳng tắp, khí định thần nhàn bình tĩnh đi tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận