Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 76 - Bị bán còn giúp đếm tiền 2




Điều này khác hẳn với bọn Tần Lỗi đang gây sự ở ngoài cổng.
Trời đông giá rét, đám người Tần Lỗi tuy rằng tập trung trước cổng nhà Tần Thanh Man nhưng cái lạnh khiến bọn họ đều không tự giác được cong eo lại, làm giảm đi khí thế.
Hai bên đối đầu, khí thế của ba người Tần Thanh Man bên này thế nhưng dễ dàng trấn áp nhóm người đến tìm rắc rối kia.
Tần Lỗi mang người đến gây sự vốn còn đang sợ hãi thân phận quân nhân của Vệ Lăng, lúc này lại nghe thấy lời của Tần Thanh Man, người liền co rúm lại, ánh mắt nhìn về đoàn người Tần Thanh Man càng thêm mất tự tin.
Ba người Tần Thanh Man không nhanh không chậm bước tới, nhưng mãi cho đến khi ba người dừng bước mở cổng cũng không có ai dám mở miệng trước, tầm mắt của mọi người đều đồng thời dừng lại trên mặt Tần Lỗi.
Tần Lỗi sẵn đã không muốn ra mặt, căng thẳng đến mức cơ thịt trên mặt cũng giật giật liên tục.
Đối diện với ánh nhìn của Tần Thanh Man và Vệ Lăng, ông ta cảm thấy áp lực vô cùng.
Về phần cái đầu thấp bé của Sở Sở, ánh mắt của cậu bé tự động bị ông ta bỏ qua.
“Chú hai, cùng các chú các bác, nếu như mọi người đến để xin lỗi chuyện gặp lợn rừng hôm qua, vậy vừa hay, bà con trong thôn cũng đang có mặt ở đây, mọi người liền làm chứng giúp cháu, cháu chỉ yêu cầu mấy điều đơn giản thôi." Tần Thanh Man áp chế người trước một bước.
Cô vẫn chưa quên chuyện Chu Hồng Hà đẩy cô một cái đâu.
“Đợi đã!” Lời của Tần Thanh Man không chỉ khiến Tần Lỗi ngây ngẩn cả người mà đến cả anh trai của Chu Hồng Hà cũng ngơ rồi.
Anh cả Chu khiếp sợ nhìn Tần Thanh Man, không chắc chắn nói: “Chúng tôi xin lỗi?”
“Đúng rồi, chú cả Chu không phải thay mặt thím hai đến xin lỗi cháu sao?” Mặt Tần Thanh Man thoáng qua một tia nghi hoặc khó hiểu.
Nhìn vẻ mặt không giống làm bộ của Tần Thanh Man, anh cả Chu cảm thấy như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, thế là bật cười: “Thanh Man cái con bé này, mấy thím của cô bởi vì cô nên mới bị lợn rừng húc bị thương, cô chưa bồi thường tiền thuốc men thì thôi, còn không biết xấu hổ để chúng tôi xin lỗi, xin lỗi cái quái gì, tôi thấy cô đây là đang phát điên rồi."
“Đúng đấy, Thanh Man con bé kia, cô bị điên rồi sao, lợn rừng rõ ràng là do cô dẫn tới làm bị thương người khác, còn để người bị thương xin lỗi cô, sao có thể mặt dày như thế chứ, nghèo đến phát điên rồi sao?” Lưu Dung - chị dâu cả của thím ba Lý Mỹ Na cũng theo đó chế nhạo Tần Thanh Man.
Thậm chí trong mắt toàn vẻ xem thường.
“Cô dẫn lợn rừng đến húc người, nhất định phải xin lỗi, không thì chuyện này không xong đâu."
Anh thứ hai nhà thím tư Diêu Xuân Anh thấy mấy nhà khác đều đại diện lên tiếng rồi, nghĩ đến phe mình người đông thế mạnh, Tần Thanh Man cho dù có người trong quân đội làm chỗ dựa cũng phải dựa theo quy củ làm việc, thế là quyết tâm, dứt khoát đem lời trong lòng nói ra.
“Đúng vậy, không chỉ xin lỗi mà còn phải bồi thường tiền thuốc men, người nhà chúng tôi không thể cứ bị thương vô ích như vậy được."
“Bồi thường tiền thuốc, không bồi thường chúng ta liền lên đồn công an báo án, việc này không xong đâu."
“Chính là như vậy, dù nói thế nào đi nữa người nhà chúng tôi gả vào nhà họ Tần các người không có công lao cũng có khổ lao, giúp nhà họ Tần mấy người sinh con đẻ cái kéo dài hương hỏa, nhà lão Tần mấy người sao có thể chà đạp người khác như thế chứ, hôm nay không cho nhà đẻ mấy người chúng tôi một lời giải thích rõ ràng thì chúng tôi sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tần mấy người đâu."
“Không bỏ qua, tuyệt đối không bỏ qua!”
......
Một người thế yếu, nhiều người thế lớn, vì lợi ích, mấy thân thích này cuối cùng cũng làm ầm ĩ lên.
Thậm chí tiếng sau đè tiếng trước, như kiểu tiếng càng to lý càng lớn vậy.
Tần Thanh Man mở miệng mấy lần nhưng tiếng nói ra đều bị những âm thanh ầm ĩ kia ép xuống.
Ở lại đồn Kháo Sơn lúc này chủ yếu là người già trẻ nhỏ, ngoài ra còn có mấy người phụ nữ, đứng trước khí thế hung hăng của đám người nhà mẹ đẻ này, hơn nữa lại trong tình huống chưa biết rõ sự việc như thế nào nên cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể đứng nhìn người trong cuộc Tần Thanh Man xử lý.
Đối diện với làn sóng âm thanh ngày càng lớn, ánh mắt Vệ Lăng cũng lạnh dần đi.
Khi hắn chuẩn bị xuất thủ, tay liền bị một bàn tay khác giữ lại.
Mặc dù có đeo găng tay nhưng Vệ Lăng vẫn ngay lập tức biết được người đang nắm tay mình là ai.
Trước sự ngăn cản của Tần Thanh Man, Vệ Lăng cũng không xúc động nữa, bởi hắn đã từng nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của Tần Thanh Man rồi, cũng biết Tần Thanh Man là người tâm tư kín đáo, không dễ bị người khác bắt nạt.
Nghĩ rõ điều này, hắn liền an tâm, đồng thời cũng hiểu vì sao Tần Thanh Man lại cản mình.
Thân phận quân nhân của hắn mặc dù có thể mang ra để dọa nhưng nó cũng là một loại trói buộc, đối với người dân bình thường hắn không thể làm ra chuyện gì khác.
Tần Thanh Man là đang bảo vệ hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận