Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 760 -




Hà Kiến Bạch hơn bốn mươi tuổi, đang độ tuổi trẻ trung khỏe mạnh.
“Các đồng chí, tôi tên là Hà Kiến Bạch, là phó huyện trưởng của huyện Bạch Thành. Hôm nay đại biểu cho huyện đến giám sát buổi tổng tuyển cử cán bộ công xã Hồng Kỳ, nhất định sẽ bảo đảm tuyển cử công khai, minh bạch, công chính.”
“Bốp bốp bốp…”
Hội trường vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt, tất cả mọi người tha thiết nhìn Hà Kiến Bạch.
Bên ngoài công xã, dân chúng chen không vào được công xã cũng không rời đi, mà đứng tại chỗ nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, chỉ mong có thể nghe được một chút âm thanh phát ra từ buổi tổng tuyển cử ở công xã.
Cuộc tổng tuyển cử bắt đầu, bởi vì là cuộc tổng tuyển cử, nên điều đầu tiên phải tuyên bố là việc bổ nhiệm và bãi nhiệm mới.
Trong tài liệu bổ nhiệm của huyện, chức vị của nhóm Phương Minh Kiệt cũng không thay đổi, mọi người vẫn giữ nguyên vị trí cũ. Duy nhất còn trống chức chủ nhiệm hội phụ nữ, đây chính là chức vị mà Tần Thanh Man muốn tham gia tranh cử.
“Các đồng chí, hiện tại tiến hành tranh cử chức vị chủ nhiệm hội phụ nữ công xã, căn cứ vào báo cáo của các đại đội về công chức tham gia tuyển cử, sau khi công xã trải qua quá trình sàng lòng, trước mắt có năm vị đồng chí tiến vào tổng tuyển cử.”
Phương Minh Kiệt là bí thư đảng ủy công xã, tổng tuyển cử do ông ấy chủ trì.
Phó chủ tịch huyện tới chỉ để giám sát.
Ở dưới bục chủ trì, tất cả mọi người đều nín thở vì những lời này của Phương Minh Kiệt, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía năm người đứng trước vị trí chủ trì.
Năm người phụ nữ.
Tuổi tác khác nhau, hấp dẫn ánh mắt người ta nhất chính là Tần Thanh Man.
Một là Tần Thanh Man quá trẻ tuổi, hai là bởi vì Tần Thanh Man có vẻ ngoài xinh đẹp, cực kỳ đẹp.
Phương Minh Kiệt không quan tâm đến phản ứng của dân chúng như thế nào, tiếp theo lớn tiếng nói: “Các đồng chí, năm vị đồng chí tham gia tuyển chọn này lần lượt do những thôn dân của các đội sản xuất bỏ phiếu bầu cử. Trước mắt người được bỏ phiếu nhiều nhất lần lượt là đồng chí Tần Thanh Man của đồn Kháo Sơn, đồng chí Vi Phàm của đồn Thạch Đầu, đồng chí Diêu Đào Hoa của thôn Hắc Sơn, đồng chí Vạn Anh của thôn Tiền Tiến, đồng chí Kim Điền xây dựng thôn.”
“Ai là Tần Thanh Man thế? Sao tôi chưa từng nghe đến người này. Đồng chí Vạn Anh của thôn chúng ta đã chiếm được chín mươi phần trăm phiếu bầu trong thôn, số phiếu cao như vậy mà vẫn không thể xếp hạng nhất sao?”
“Mấy người tính là gì chứ, đồng chí Diêu Đào Hoa của thôn chúng tôi chỉ có bảy người dân không bỏ phiếu, mà cô ấy cũng không được hạng nhất. Người hạng nhất tên Tần Thanh Man rốt cuộc là nhân vật nào, giỏi giang ra sao, mà chúng ta lại chưa từng nghe nói đến?”
“Đúng vậy, tôi cũng chưa từng nghe nói đến đồng chí Tần Thanh Man này.”
“Việc bỏ phiếu trong thôn cần có đại đội và công xã tiến hành giám sát, giám sát hai tầng nên không thể có vấn đề gì. Người ta xếp thứ nhất chắc chắn là xứng đáng, mọi người chưa nghe nói đến chẳng qua là do mình thiển cận mà thôi.”
“Nói nhảm, đều là người cùng một công xã, dù có khiêm tốn đi nữa cũng không đến mức có nhiều người không nhận ra, có khi ở bên trong có vấn đề gì đó.” Có người bắt đầu mưu toan ngấm ngầm, đồng thời ánh mắt dừng lại ở trên người Tần Thanh Man cũng nhiều hơn.
Ở bốn thôn khác, công chức được đồn đề cử tham gia tuyển chọn đều không còn nhỏ tuổi, người trẻ tuổi cũng phải ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi. Với độ tuổi này thì đừng nói là cả thôn, cả đồn của mình đều biết, đến cả đại đội của mình và một số đại đội khác cũng có một số người biết.
Trước bục chủ trì chỉ có Tần Thanh Man là không quen.
Thật sự không quen chút nào.
Tần Thanh Man còn trẻ tuổi, lúc trước vẫn luôn đi học, vừa mới tham gia lao động, còn làm ở đội sản xuất của mình. Trước đây nguyên chủ không thích nói chuyện, suốt ngày đều thích cúi thấp đầu, cũng không có ăn diện, nên thật sự không được mọi người chú ý.
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Tần Thanh Man ở trước văn phòng công xã sau khi cô xuyên tới đây.
Tần Thanh Man không phải nguyên chủ, sẽ không thể nào có dáng vẻ sợ hãi rụt rè cúi đầu khom lưng. Lúc này dáng người cô thẳng tắp, khí chất đoan trang, rộng rãi mà dịu dàng nhìn những người dân đang dùng đủ các ánh mắt để dò xét mình.
Trong những người này chỉ có một số người ở đồn Kháo Sơn mà cô biết, những người khác cô đều không biết.
Những người không biết nhìn về phía cô với ánh mắt mang theo sự hoài nghi vô tận.
Vẻ mặt Tần Thanh Man không chút thay đổi khi đối diện với những ánh mắt hoài nghi này, bình tĩnh vững vàng trước sau như một, điều này làm cho Trịnh An Quốc để ý đến cô thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm.
Có một số việc họ có thể giúp Tần Thanh Man, nhưng không thể giúp Tần Thanh Man đối diện với ánh mắt nghi ngờ của dân chúng. Chỉ có Tần Thanh Man tự đứng lên thì mới có thể ngồi vững vàng ở vị trí chủ nhiệm hội phụ nữ này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận