Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 77 - Bị bán còn giúp đếm tiền 3




Đúng như vậy, Tần Thanh Man chỉ mượn thân phận của Vệ Lăng để trấn áp, không thật sự để hắn phải ra mặt, đối với đám người bình thường kia, cô vẫn có cách xử lý, giết gà cần gì đến dao mổ trâu, lúc này những người kia có bao nhiêu càn rỡ, lúc sau sẽ càng khó coi.
Trong lòng đã có tính toán, Tần Thanh Man lẳng lặng nhìn đám thân thích không cùng huyết thống này hoa tay múa chân.
Trước cổng nhà họ Tần, một bên kích động, một bên bình tĩnh lạnh nhạt, tạo thành đối lập rõ ràng.
“Bồi thường tiền thuốc, bồi thường tiền thuốc."
Yêu cầu của nhóm người anh cả Chu cuối cùng thống nhất thành một cái, tạo thành một làn sóng.
Đám người kích động càng tới càng gần, nước miếng cũng sắp phun hết lên mặt Tần Thanh Man.
Mắt thấy tâm trạng của những người gây sự sắp lên tới đỉnh điểm, Tần Thanh Man mới lên tiếng “Im miệng!”
Tiếng nói vô cùng lớn, cũng vô cùng rõ ràng.
Hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Mọi người đều không nghĩ đến Tần Thanh Man sẽ có thái độ như này, cũng không nghĩ tới đứng lên giải quyết vấn đề lại là Tần Thanh Man, đám người anh cả Chu vẫn luôn cho rằng Vệ Lăng mới là người ra mặt.
Để ứng phó với thân phận của Vệ Lăng, trước khi tới bọn họ đã chuẩn bị kĩ càng, cũng biết phải ứng phó như thế nào mới tốt, thế nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, người nghênh chiến với bọn họ lại là cô gái yếu đuối Tần Thanh Man này.
Tại nhà bên cạnh, mấy người Chu Hồng Hà vẫn luôn vểnh tai nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Khi nghe thấy Tần Thanh Man bị làn sóng âm thanh kia áp chế, bất kể là Chu Hồng Hà hay Tần Hương, trên mặt đều lộ ra nụ cười hài lòng, thế nhưng đến cuối cùng nụ cười lại đông cứng trên mặt.
Bởi vì theo tiếng quát lớn của Tần Thanh Man, những âm thanh ồn ào náo nhiệt lúc nãy cũng lập tức biến mất.
Nằm trên giường không thể động, Chu Hồng Hà nôn nóng khó chịu đến ngứa ngáy ruột gan, mấy bà ta vô cùng tò mò bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng bởi vì không thể động đậy, không những xem không đến náo nhiệt, còn nghe không rõ những chuyện ở bên ngoài.
Sốt ruột, tất cả những người phải nằm dưỡng thương trên giường đều cảm thấy vô cùng sốt ruột.
“Trân Châu, bọn con ra ngoài xem xét tình hình đi."
Sai khiến Tần Trân Châu lần này không phải Chu Hồng Hà, mà là mẹ ruột cô ta Lý Mỹ Na.
“Nhanh lên, Trân Châu, cháu cùng Tuệ Tuệ nhanh ra ngoài xem xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sốt hết cả ruột rồi." Diêu Xuân Anh cũng không nằm yên được, nếu không phải tuân thủ theo căn dặn của bác sĩ là không được động đậy lung tung, bà ta thật sự muốn vùng dậy chạy ra ngoài xem diễn biến sự việc rồi.
Tần Trân Châu được mẹ chỉ đạo, đương nhiên không thể không hành động, lập tức dẫn theo em họ Tuệ Tuệ ra ngoài.
Bên ngoài, đám người đến gây chuyện bị Tần Thanh Man quát cho một tiếng liền bị dọa đến ngậm hết miệng lại.
Kỳ thực, dọa sợ bọn họ không phải Tần Thanh Man, mà là Vệ Lăng đang đứng bên cạnh cô.
Cứ coi như hắn không nói gì, cũng có thể khắp nơi thể hiện cảm giác tồn tại.
Bởi vì thân phận quân nhân của hắn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Thấy mọi người đã bị chấn trụ, Tần Thanh Man không cho anh cả Chu kịp mở miệng, liền trực tiếp cười lạnh, nói: “Nói lợn rừng là do cháu dẫn đến, vậy thì quá coi trọng cháu rồi, nếu có thể dẫn lợn rừng tới được, nhà cháu sớm đã ngày nào cũng có thịt ăn, chị em chúng cháu cũng sẽ không đói đến mức xanh xao vàng vọt."
Những người trong đồn Kháo Sơn đến làm chứng, hiểu rõ gốc rễ, đều biết mấy tháng trước nhà Tần Thanh Man phải trải qua như thế nào.
Nếu không phải con bé Tần Thanh Man này, mời bí thư đến làm chủ khiến mấy ông chú trả lại lương thực, hai chị em họ làm sao có thể được như bây giờ, nói không chừng không chết rét thì cũng đã chết đói rồi.
Cho nên sau khi nghe Tần Thanh Man nói, người dân trong đồn Kháo Sơn đều bật cười.
Là cười chế giễu bọn người Tần Lỗi và anh cả Chu.
Bị chế giễu, cũng biết rõ bản tính em gái nhà mình, mặt mũi mấy người anh cả Chu đều sắp không giữ được nữa, ngay tại lúc bọ họ định biện bạch, Tần Thanh Man lại lên tiếng, lần này trong nháy mắt liền khiến mọi người chú ý:
“Việc gặp nạn trên núi là xảy ra trước mặt nhiều người, lợn rừng tại sao xuất hiện, cháu không rõ, nhưng cháu biết một điều, là thím hai cố ý dẫn lợi rừng chạy tới phía sau cháu, không chỉ như thế, vì để thuận lợi chạy thoát thím ấy còn cố tình đẩy cháu một cái, đẩy cháu về hướng lợn rừng đang lao tới.”
Tất cả mọi người đều vì câu nói này của Tần Thanh Man mà choáng váng.
Vệ Lăng cũng vô thức nắm chặt lấy tay Tần Thanh Man.
Cả người hắn bởi vì những lời này của Tần Thanh Man mà khẽ run lên, hôm qua hắn đến muộn, cũng không thấy cảnh Tần Thanh Man trước đó gặp nguy hiểm, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe Tần Thanh Man kể lại tình hình gặp lợn rừng khi ấy.
Nếu khi đó thím hai của Tần Thanh Man thật sự đẩy cô để cản lợn rừng, vậy tính chất chuyện này liền thay đổi rồi.
Đây là mưu sát.
Rõ ràng là mưu sát!

Bạn cần đăng nhập để bình luận