Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 774 -




Mặt người dân đồn Kháo Sơn đỏ lên bị tức nhưng lại không nói được gì, lúc này hiện trường cực kỳ yên ắng. Sự im lặng này không chỉ làm người ta nảy sinh nghi ngờ mà còn khiến lòng người bất an, sự nghi ngờ của rất nhiều người lúc trước đã bỏ phiếu cho Tần Thanh Man ngày càng lớn dần.
Dần dà, trong đám người vang lên tiếng xì xầm.
Nếu chỉ có một người thì thầm thì âm thanh rất nhỏ, nhưng nếu nhiều người xì xầm cùng lúc thì âm thanh này sẽ rất lớn.
"Nói đi, đồn Kháo Sơn các người mau nói rõ ràng xem, rốt cuộc Tần Thanh Man có năng lực gì mà tất cả các người đều bầu chọn cho cô ta. Nếu các người không nói ra được, vậy tôi thật sự hoài nghi các người vì nể mặt người đàn ông của Tần Thanh Man nên mới bỏ phiếu cho cô ta, các người đúng là giả tạo!"
Ngay lúc này, Vi Phàm hừng hực khí thế, mồ hôi lạnh trên trán đã biến mất từ lâu, bà ta nhìn về phía Tần Thanh Man bằng ánh mắt tràn ngập sự khiêu khích.
Lần này bà ta đã học khôn, không hề nhắc đến chuyện gì khác mà chỉ cắn chặt Tần Thanh Man không buông.
Tất cả mũi nhọn đều nhắm vào Tần Thanh Man.
"Đồ miệng thối!" Trong đám người, cuối cùng Tần Kiến Quân không kiềm chế được mà chửi bậy, cậu ta là đương sự trong vụ việc lần trước, không có ai hiểu rõ năng lực và bản lĩnh của Tần Thanh Man hơn cậu ta.
"Á à, không nói rõ được năng lực của Tần Thanh Man thì mắng người hả, bản lĩnh của người dân đồn Kháo Sơn đây sao?" Vi Phàm vừa bước tới gần Tần Kiến Quân đã nhanh chóng nhận ra cậu ta, Chu Hồng Hà là người của đồn Thạch Đầu cho nên bà ta không xa lạ gì Tần Kiến Quân.
"Chuyện đó tất nhiên là thật, chẳng qua là bà không biết mà thôi."
Tần Kiến Quân sắp bị Vi Phàm chọc cho tức chết rồi.
"Đúng là tôi không biết, không riêng gì tôi, mà tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ người của đồn Kháo Sơn thì không có ai biết được năng lực của Tần Thanh Man cả. Chúng tôi đang đợi các người kể cho chúng tôi nghe về bản lĩnh của Tần Thanh Man đây, sao các người không nói?"
Vi phạm kiêu căng đảo mắt qua lại giữa Tần Thanh Man và Tần Kiến Quân.
"Khụ, tôi nghĩ nếu người dân đã nảy sinh nghi ngờ, chi bằng đồng chí Tần Thanh Man hãy giải thích cho mọi người, để mọi người cảm thấy thuyết phục."
Thấy tình huống phát triển đến mức độ này, Chu Kinh Quốc biết cơ hội đã tới, ông ta lập tức dùng khủy tay húych vào người Giang Nguyên Khôi, ra hiệu cho ông ấy lên tiếng.
Giang Nguyên Khôi là cán bộ công xã, lời nói của ông ấy rất có trọng lượng.
Lời nói của ông ấy làm cho tiếng xì xầm của đám đông càng lớn hơn, rất nhiều người nhìn về phía Tần Thanh Man và người dân đồn Kháo Sơn bằng ánh mắt khác.
"Đồng chí An Quốc, nếu đồng chí Tần Thanh Man có năng lực và công trạng gì thì hãy nhân cơ hội này nói ra trước mặt mọi người để mọi người không cần suy đoán nữa."
Phương Minh Kiệt cũng không biết cụ thể Tần Thanh Man có công trạng gì.
Bọn họ chọn Tần Thanh Man hoàn toàn là vì số lượng phiếu bầu của người dân các thôn và người dân ở đồn Kháo Sơn.
Nói thật, ông ấy làm chủ tịch công xã đã nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên Phương Minh Kiệt thấy có người nhận được đủ số phiếu bầu trong một cuộc bầu cử tập thể. Nhìn vào số lượng phiếu bầu mà Tần Thanh Man nhận được thì đúng là hơi bất thường, khó trách lại bị người khác nghi ngờ.
Nếu nghi ngờ này hợp lý thì cán bộ công xã như bọn họ phải chú ý đến, nhất định phải giải thích rõ ràng với người dân.
Trịnh An Quốc khó xử nhìn Phương Minh Kiệt.
Không phải ông ấy không muốn trả lời Phương Minh Kiệt, mà chuyện này có liên quan đến quân đội, ông ấy không có quyền quyết định.
"Nói đến công trạng của đồng chí Tần Thanh Man thì tôi cũng biết được một ít." Phó huyện trưởng Hà Kiến Bạch chủ động mở lời.
"Đồng chí Hà biết ư?" Trịnh An Quốc ngạc nhiên nhìn Hà Kiến Bạch, chẳng lẽ người trong huyện đã biết chuyện Tần Thanh Man cứu người. Nếu người trong huyện đã biết, có phải đồng nghĩa với việc bọn họ có thể nói ra không?
Đúng là Hà Kiến Bạch có biết một ít thông tin: "Tôi từng nghe cục trưởng cục công an huyện Phương Lỗ nói rằng vào năm ngoái, đồng chí Tần Thanh Man đã cứu một thành niên trí thức ở ga tàu hoả Bạch Thành, đồng thời cũng bắt được hai kẻ buôn người."
Khi Hà Kiến Bạch vừa lên tiếng, Trịnh An Quốc đã biết chuyện ông ta muốn nói và chuyện bản thân muốn nói không giống nhau.
"Thật vậy sao, đây đúng là một công trạng, chỉ cần có người làm chứng thì có thể chứng minh được năng lực xuất sắc của đồng chí Tần Thanh Man." Nghe Hà Kiến Bạch nói xong, Phương Minh Kiệt thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng chứng minh được không có người giở trò gian lận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận