Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 80 - Bị bán còn giúp đếm tiền 6




Diêu Xuân Anh vốn còn đang phân vân, thấy Lý Mỹ Na chọn nhận thua, bà ta cũng không nằm nổi nữa, nhanh chóng gọi con gái Tần Tuệ Tuệ đến dìu bà ta dậy, bà ta vẫn thấy là đi theo số đông mới đúng.
Chu Hồng Hà vốn dĩ lạnh mặt nhìn Tần Hương hướng ra ngoài.
Nhưng đếu khi Diêu Xuân Anh và Lý Mỹ Na cũng đi theo, bà ta hoảng rồi, là vô cùng hoảng loạn.
“Các cô phải suy nghĩ thật kĩ, lúc trước các cô ở đằng sau làm không ít việc, con bé Thanh Man kia chưa chắc đã tha thứ cho các cô đâu." Vừa mở miệng liền nói lời uy hiếp, Chu Hồng Hà cũng hết cách rồi.
Ba đôi chân đang cẩn thận bước xuống liền dừng lại giữa chừng.
Ánh mắt đám người Tần Hương nhìn về phía Chu Hồng Hà tràn đầy lạnh lẽo.
“Chị dâu hai à, chúng em là theo sau chị nhân cơ hội chiếm chút lợi từ Thanh Man, nhưng cũng chỉ là chiếm lợi, chưa từng nghĩ đến hại chết người, dù như thế nào đi nữa bọn em cũng không phải chủ mưu, ngồi tù xử bắn chị nhất định xếp trước bọn em." Tần Hương cũng không phải người “ăn chay."
Bà ta tôn trọng Chu Hồng Hà là chị dâu bà ta, chứ không phải thực sự tôn trọng con người Chu Hồng Hà.
“Đúng rồi đó, chị dâu hai, ra chủ ý đối phó Thanh Man đều là chị, chúng em cùng lắm được xem là biết chuyện không báo, công an mà có định tội, tội danh cũng sẽ không lớn bằng chị, chị đừng có dọa chúng em, chúng em cũng không sợ đâu."
Ánh mắt nhìn về Chu Hồng Hà của Diêu Xuân Anh cũng không còn thân thiện nữa.
Cho dù là ai đi nữa, bị uy hiếp sẽ đều cảm thấy không thoải mái.
Diêu Xuân Anh nhìn Tần Hương cùng Lý Mỹ Na, rồi lại nhìn Chu Hồng Hà đang nằm trên giường không thể động đậy, xuống giường đứng ở bên người cô em chồng.
Bà ta đây là đưa ra lựa chọn.
Bị mọi người xa lánh, Chu Hồng Hà tức đến thiếu chút nữa nhồi máu cơ tim, muốn bắt lại, kết quả bởi vì Tần Thải Vân vẫn còn đang bị cấm túc trong phòng, bà ta hiện tại cùng mấy chị em dâu tranh cãi, bên cạnh cư nhiên đến một người để sai khiến cũng không có.
“Các….Các cô là muốn làm tôi tức chết!”
Chu Hồng Hà dùng đôi bàn tay run rẩy chỉ từng người.
Mấy người Tần Trân Châu đều là tiểu bối, hoàn toàn không chen vào được, chỉ có thể tự mình cúi thấp đầu đi theo bên cạnh mẹ mình.
“Chị dâu à, bọn em thực sự không muốn làm chị tức giận, chị tức giận đối với bọn em thật sự cũng chẳng có gì tốt cả."Tần Hương nhìn thấy Chu Hồng Hà tức giận đến đỏ bừng cả mặt, hô hấp dồn dập, liền nhanh chóng duỗi tay thuận khí cho bà ta.
Một bên cũng khuyên đối phương, “Chị dâu hai à, không phải bọn em không muốn đứng về phía chị đâu, hiện tại việc này chưa rõ ràng, mà con bé Thanh Man kia cũng không bằng lòng bỏ qua, nếu mà chúng em không hạ mình, nó thật sự việc gì cũng có thể làm ra được, nếu công an thật sự đến, tra ra sự thật, chịu thiệt sẽ là chúng ta.”
Mấy bà ta làm gì mấy bà ta là rõ nhất, việc xấu đã làm rồi thì sẽ không qua được điều tra.
Điều này Chu Hồng Hà cũng là hiểu rõ nhất.
Được Tần hương vuốt ngực thuận khí, bà ta cuối cùng hô hấp ổn định hơn một chút: “Tần Hương, chúng ta không còn đường lui sao?”
Lúc hỏi ra câu này Chu Hồng Hà thật sự có chút tê da đầu.
Cũng không phải chỉ tiếp xúc với Tần Thanh Man một hai lần, bà ta đột nhiên có loại hiểu ra, nếu hôm nay cúi đầu trước Tần Thanh Man, cái bà ta mất không chỉ riêng vấn đề mặt mũi mà còn có thể sẽ tổn thất cả tiền tài.
Điều này bọn Tần Hương biết không?
Chu Hồng Hà nhìn vào mắt Tần Hương, sau đó từ trong mắt Tần Hương nhìn ra được sự cam chịu và bất lực, cũng tức là nói Tần Hương đã biết được hậu quả của việc này.
“Tôi chịu thua!” Cuối cùng, Chu Hồng Hà cũng khuất phục.
Bà ta nhịn không được đẩy Tần Thanh Man một cái.
Tại nhà họ Tần, Lưu Tam Côn không mời được chủ nhiệm ban an ninh đến, người đến là chủ nhiệm hội phụ nữ Trịnh Quế Hoa.
Sợ Tần Thanh Man cho rằng mình không được việc, Lưu Tam Côn từ xa đã lớn tiếng giải thích: “ Trưởng ban anh ninh lên núi rồi, không ở nhà, nhưng ông ấy có nói lại rằng, ai dám đến nhà họ Tần gây sự, ông ấy sẽ không bỏ qua, phải quản đến cùng mới thôi."
Nghe thấy Lưu Tam Côn nói, anh cả Chu và những người đến gây chuyện liền biến sắc.
Bọn họ mặc dù không phải người đồn Kháo Sơn, nhưng thôn bọn họ với đồn Kháo Sơn là cùng một đại đội, cũng có nghĩa là chủ nhiệm trị an không chỉ là của đồn Kháo Sơn mà còn là chủ nhiệm trị an bên thôn họ.
Đám người anh cả Chu lập tức mặt cắt không còn một giọt máu.
Đám người đồng thời cũng rút lui.
“Là thế này, trong nhà vẫn còn việc, tôi về trước đây.” Anh cả Chu vừa quay người liền muốn đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận