Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 800 -




“Đồng chí Hồ.” Hoàng Uyển Thanh không ngờ lại gặp được Hồ Tự Cường, nhưng thấy người cô ấy cũng không lúng túng, mà chào hỏi rất tự nhiên.
"Đồng chí Hoàng Uyển Thanh."
Hồ Tự Cường dẫn theo trợ lý chào hỏi với Hoàng Uyển Thanh xong lại nhìn về phía Ngưu Nghiễm, Ngưu Nghiễm là họ hàng của chủ tịch công đoàn Lưu Hòa Xương, từ lúc Lưu Hòa Xương vào nông trường, ông ta đã được sắp xếp ở phòng văn thư.
Khối lượng công việc ở phòng văn thư rất ít, nên đảm nhiệm cả việc canh gác cổng.
Mức lương không cao nhưng lại nhàn nhã, rất phù hợp với những người không thích làm việc hay cầu tiến, mà Ngưu Nghiễm chính là một người như vậy.
Ông ta đã ngoài năm mươi, cùng thế hệ với Lưu Hòa Xương, trước khi Lưu Hòa Xương trở nên giàu có, ông ta làm nông ở nhà, công điểm kiếm được chỉ miễn cưỡng đủ nuôi sống bản thân, Lưu Hòa Xương lo lắng các con của Ngưu Nghiễm sẽ bị nuôi chết, nên đưa Ngưu Nghiễm đến làm ở phòng văn thư của nông trường.
Thường ngày lo việc gửi, nhận thư và báo, rồi nhìn ra cổng một chút.
Ngưu Nghiễm biết một ít chữ, nếu không ông ta cũng không có được công việc này, đây chính là lý do người khác không phàn nàn gì nhiều, dù sao lương cũng thấp, gần như kém một nửa so với công chức bình thường.
Người tầm nhìn cao coi thường công việc này, người tầm nhìn thấp lại cầu không được.
Lúc này, Ngưu Nghiễm bị trạm trưởng thẩm vấn, giữa trời mùa đông mà mồ hôi trán chảy liên tục.
Vốn Hồ Tự Cường chỉ hỏi Ngưu Nghiễm mấy câu tượng trưng, cuối cùng nghe Hoàng Uyển Thanh nói bức thư liên quan đến tiền và phiếu lương thực, lại thấy vẻ mặt chột dạ của Ngưu Nghiễm, sắc mặt Hồ Tự Cường tối sầm xuống.
“Đồng chí Ngưu Nghiễm, biển thủ bạc công là trái pháp luật, phải ngồi tù.”
Nếu số tiền bị mất hoặc hạn ngạch phiếu lương thực quá lớn, thì người lấy trộm sẽ phải ngồi tù.
"Đồng chí trạm trưởng, tôi....Tôi không có biển thủ bạc công!" Ngưu Nghiễm bị Hồ Tự Cường dọa, nhất thời chân mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất.
Chột dạ rõ ràng như thế, nhìn một cái là biết có vấn đề.
Nếu như Ngưu Nghiễm thực sự không biển thủ bạc công như ông ta tuyên bố, thì ít nhất cũng là người trong cuộc.
Sắc mặt Hồ Tự Cường càng trở nên u ám, nói với người trợ lý bên cạnh: "Tiểu Đổng, thông báo cho dân quân ở nông trường bao vây phòng văn thư." Ông ấy là trạm trưởng mới, từ lúc đến nông trường đã phát hiện các thế lực trong nông trường rắc rối phức tạp.
Đến nông trường đã được một tháng, người trạm trưởng là ông ấy vẫn chưa tìm được cơ hội để lập uy, lúc này nhận thấy Ngưu Nghiễm có vấn đề, ông ấy lập tức xử lý một cách rầm rộ.
Hoàng Uyển Thanh kinh ngạc liếc nhìn Hồ Tự Cường, cô ấy không ngờ người này lại cất đầu dậy.
"Đồng chí Hoàng Uyển Thanh, xin mời vào phòng văn thư." Hồ Tự Cường không thể đứng bên ngoài phòng văn thư xử lý sự việc được, định vào phòng văn thư tìm kiếm bằng chứng, Ngưu Nghiễm cũng phải thẩm vấn, nhất định phải lấy được bằng chứng.
Hoàng Uyển Thanh nhìn Hồ Tự Cường xong lại nhìn phòng văn thư, cuối cùng lắc đầu.
"Đồng chí Hoàng?" Hồ Tự Cường kinh ngạc.
"Đồng chí Hồ Tự Cường, bức thư này là thư cá nhân của tôi, nội dung bên trong là thông tin tư mật, nếu chưa có sự có mặt của công an, tôi không thể cho đồng chí xem bức thư này được." Hoàng Uyển Thanh kiên quyết giữ vững lập trường của mình.
Đồng thời cũng nói: “Nếu như bức thư của tôi bị người văn thư bí mật cất giấu, thì phòng văn thư chính là nơi xảy ra án, dưới tình huống chỉ có mấy người chúng ta, tôi sẽ không đi vào, tôi lo người khác sẽ nói chúng ta phá hỏng hiện trường."
Hoàng Uyển Thanh không biết căn cơ Hồ Tự Cường như thế nào, nhưng cô ấy thì không thể mạo hiểm được.
Nếu không tìm thấy bức thư mà mình bị mất ở trong phòng văn thư, có người sẽ nói cô ấy và Hoàng Tự Cường liên kết gài bẫy Ngưu Nghiễm, ý đồ hãm hại những người phía sau Ngưu Nghiễm, thì cô ấy sẽ gặp rắc rối.
Cứ chờ có nhiều người làm chứng đã, lúc đó vào phòng văn thư sau cũng chưa muộn.
Hồ Tự Cường hiểu ý của Hoàng Uyển Thanh: "Đồng chí Hoàng Uyển Thanh, nếu như cô không cho tôi nhìn thư của cô, làm sao tôi có thể chứng minh lời cô vừa mới nói, tôi có thể cho là cô đang hãm hại đồng chí Ngưu Nghiễm không?"
Ông ấy chủ động ra mặt cho Hoàng Uyển Thanh, Hoàng Uyển Thanh lại né tránh, điều này có chút ngoài ý muốn.
"Cho nên tôi mới nói nhất định phải có sự có mặt của đồng chí công an tôi mới có thể giao bức thư trong tay ra." Hoàng Uyển Thanh nhấn mạnh lời nói của mình lần nữa, hôm nay vốn dĩ cô ấy đã tính báo công an.
Bởi vì cô ấy tin rằng nội dung lá thư trên tay cô ấy là hoàn toàn đúng sự thật.
"Vậy thì liên hệ với đồn công an huyện." Hồ Tự Cường hôm nay nhất định phải làm lớn chuyện này, xé một lỗ hổng cơ cấu quyền lực ở nông trường.
“Vậy xin mời đồng chí Hồ báo công an.”
Hoàng Uyển Thanh thở phào nhẹ nhõm khi thấy Hồ Tự Cường đồng ý liên lạc cho đồn công an huyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận