Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 828 -




Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Cao Diệp Phương nhìn Tần Thanh Mạn xuất hiện sợ hãi và kinh hoàng.
Cô ta vì suy đoán của mình mà hoảng sợ không thôi.
“Đồng chí Cao Diệp Phương, cô đừng nóng vội, bình tĩnh, bình tĩnh, chúng tôi sẽ hỏi, nhất định sẽ trả lại sự việc, cô có thai, không nên quá kích động, như vậy không tốt cho thai nhi, cũng không tốt cho cơ thể người mẹ.”
Tần Thanh Mạn mặc kệ sự sợ hãi trong ánh mắt của Cao Diệp Phương, vẫn ôn hòa khuyên nhủ Cao Diệp Phương, bất kỳ một người ngoài nào lúc này đều có thể nhìn ra Tần Thanh Mạn đang làm tròn chức trách của một cán bộ công xã.
“Cô… Cô…”
Cao Diệp Phương nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Thanh Mạn, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta sợ.
Cô ta cảm thấy mình đã sớm bị Tần Thanh mạn nắm thóp từ lâu, tất cả mọi thứ hiện tại đều là do cô ta trúng bẫy của Tần Thanh Mạn, thì ra không chỉ có mình cô ta oán hận Tần Thanh Mạn cướp mất Vệ Lăng, mà Tần Thanh Mạn cũng oán hận cô ta vì cô ta từng là đối tượng xem mắt của Vệ Lăng.
Cao Diệp Phương xoay chuyển suy nghĩ, nghĩ càng nhiều.
Thậm chí nghĩ tới thủ đô.
Có phải Vệ Lăng và Tần Thanh Mạn đã sớm biết chuyện ở thủ đô, hoặc là nói, nhà họ Vệ hoặc là nhà họ Hoàng đã sớm biết có người âm thầm muốn hại bọn họ, cho nên mới cố ý thả dây dài câu cá lớn.
Trán Cao Diệp Phương toát một lớp mồ hôi lạnh.
Bây giờ cô ta vô cùng sợ hãi.
“Cao Diệp Phương, đừng tự cho là thông minh, nếu không hậu quả cô không gánh vác nổi đâu.” Tần Thanh Mạn đứng gần Cao Diệp Phương, đương nhiên thấy rõ tất cả thay đổi của Cao Diệp Phương, dứt khoát nhắc nhở một câu.
Nội tâm Cao Diệp Phương run lên, miệng mở ra cũng chậm rãi ngậm lại.
Cô ta không biết Tần Thanh Mạn còn bao nhiêu con át chủ bài, dù sao con át chủ bài của cô ta ngoại trừ mối quan hệ ở thủ đô thì chẳng có gì.
Tần Thanh Mạn thấy Cao Diệp Phương yên tĩnh lại, mới quay đầu nhìn về phía Lý Hồng Nghĩa, trầm ổn mà bình tĩnh nói: “Đồng chí công an, anh có thể tiếp tục đặt câu hỏi.”
Lý Hồng Nghĩa đã sớm muốn tìm hiểu đầu đuôi sự việc, nghe Tần Thanh Mạn nói, tầm mắt dời khỏi người Cao Diệp Phương, nhìn Vạn Lương nói: “Đồng chí Cao Diệp Phương nói không biết anh, anh có gì để chứng minh?”
Vạn Lương còn chưa trả lời, thân thể Cao Diệp Phương bỗng nhiên run lên.
Sự thay đổi của Cao Diệp Phương rất rõ ràng, rõ ràng đến mức tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều cảm thấy kỳ lạ, giống như Cao Diệp Phương, một chút cũng không giống không quen Vạn Lương, nhưng nếu nói hai người này quen biết thì cũng có không ít người lấy làm lạ.
Cao Diệp Phương là thanh niên tri thức đến muộn, khi cô ta đến nông trường đã sắp sang năm mới.
Xét về mặt thời gian, làm sao cũng cảm thấy thời gian để hai người họ quen nhau không đủ, khi đó nếu Vạn Lương còn là trợ lý thư ký quản lý nông trường, còn có người có thể hiểu được, nhưng lúc Cao Diệp Phương đến Vạn Lương bị chuyển sang chuồng bò làm việc.
Một thanh niên tri thức làm sao có thể thích một người đàn ông làm việc trong chuồng bò.
Cho dù người đàn ông này đẹp trai thì đây cũng không phải thời đại nhìn mặt kiếm cơm, gương mặt có đẹp trai đến đâu mà anh ta không có tương lai thì cũng sẽ không có cô gái nào nguyện ý yêu một người như vậy.
Huống chi Cao Diệp Phương còn là thanh niên tri thức từ thủ đô tới.
Thanh niên tri thức từ thành phố lớn tới, sẽ vô thức bộc lộ thái độ cao hơn khi thấy người dân địa phương, kể từ đó, mọi người đối với chuyện Vạn Lương và Cao Diệp Phương đã từng là một đôi tình nhân không thể không nghi ngờ.
Cao Diệp Phương này không phải thật sự bị Vạn Lương hãm hại đó chứ.
Dù sao Cao Diệp Phương ở nông trường đã đắc tội không ít người, nếu có người liên hợp lại vu oan cô ta, cũng không phải là không có khả năng.
Mọi người vừa nghĩ như vậy, tầm mắt lập tức đảo quanh mặt Cao Diệp Phương và Vạn Lương.
Tất cả mọi người đều muốn tìm ra sơ hở càng sớm càng tốt.
Vạn Lương biết mọi người đang suy đoán cái gì, nếu anh ta dám trong tình cảnh như vậy mở miệng, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ.
Cho nên Vạn Lương mở miệng: “Đồng chí công an, tôi và đồng chí Cao Diệp Phương quen biết, chúng tôi không quen nhau ở nông trường, mà là ở thủ đô.”
“Không thể nào, anh nói bậy!”
Cao Diệp Phương sốc khi Vạn Lương nói hươu nói vượn.
Trong lòng Hoàng Uyển Thanh mơ hồ, trước đây cô ấy có quan hệ tốt với Cao Diệp Phương, lúc ở thủ đô cô ấy chưa từng nghe Cao Diệp Phương nói cô ta ở Bạch Thành gặp người nào, nếu không lúc trước sao hai người lại phải chuyển xuống vùng nông thôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận