Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 853 -




Vì có Vương Thừa Bình và Tần Thanh Man xuất hiện nên người dân đồn Kháo Sơn không sợ hãi nữa, câu gì cũng dám nói.
Thực ra đây cũng là tiếng lòng của những người dân bị hồng vệ binh chèn ép.
“Tôi tìm được cục vàng này ở nhà họ Tần, mấy người nhiều người nên sức đông, cứ đổ vấy cục vàng này là của tôi thì tôi chẳng còn lời nào để nói, nhưng chuyện này không chỉ thế là xong đâu.” Hôm nay Triệu Tài đến đồn Kháo Sơn ngoài ý của bản thân ông ta ra thì còn có ý của những người khác, ông ta tin sẽ có người cứu mình.
Tần Thanh Man đoán được có người đứng sau Triệu Tài nên mỉm cười nhìn ông ta.
“Triệu Tài, vàng nhà họ Phương không dễ lấy đâu, nhà họ Phương không chỉ có sổ sách mà còn có nhân chứng nữa, lúc đó ông làm Phương Hoành Bá phải chết, nhưng nhà họ Phương còn có những người khác.” Tần Thanh Man vừa mới lóe lên suy nghĩ này.
Cô là người xuyên từ ngoài sách vào, cô biết cơ bản về tình tiết của quyển sách.
Cô có thể không để ý lắm đến những chuyện không liên quan đến mình, nhưng ban nãy cô đột nhiên nhớ ra, đây không phải là chuyện xảy ra bây giờ hay ở tương lai gần mà là chuyện của mười mấy năm sau.
Đúng là nhà họ Phương còn đường dự phòng.
Một cô gái nhà họ Phương đã đi lấy chồng lúc ở nhà không được Phương Hoành Bá yêu thích lắm, nhưng Phương Hoành Bá là người luôn cẩn thận để lại đường lui, nên ông ta giấu một phần sổ sách tài sản nhà họ Phương trong đồ cưới cho cô gái đó.
Trước thời giải phòng, cô gái ấy lấy người khác, sau khi giải phóng, vì hoàn cảnh của mình, không chịu ảnh hưởng quá lớn từ nhà mẹ đẻ nên cô đi theo chồng lên chỗ trên tỉnh sinh sống.
Vì bản thân cô ấy khá tích cực và chủ động, hơn nữa cô cũng không được Phương Hoành Bá thích lắm nên đồ cưới cho cô cực kỳ keo kiệt, thế nên chỗ đồ cưới không bị thanh toán.
Mười mấy năm sau, cô gái thu dọn hộp đồ cưới trống không mới phát hiện ra trong hộp còn ẩn giấu món đồ khác.
Sổ sách thực sự của nhà họ Phương xuất hiện, đống vàng bị giấu đi cũng xuất hiện theo.
Trước đó Tần Thanh Man không nghĩ đến chuyện này là vì trong sách chỉ nói sơ qua một câu, không nói rõ về số vàng mà chỉ nói mười mấy năm sau công an phá được một vụ án lớn, vụ án có liên quan đến không ít lãnh đạo đã về hưu.
Bạch Thành cũng có người bị liên lụy.
Tần Thanh Man vốn không nghĩ đến Triệu Tài, đó là do dáng vẻ không sợ hãi của Triệu Tài ban nãy đã nhắc nhở cô.
Nhà họ Phương có sổ sách, tìm ra sổ sách sẽ tìm được vàng, Triệu Tài mới bị gán tội chết.
Lúc Tần Thanh Man nói xong, cô bình tĩnh nhìn Triệu Tài, lúc này mặt Triệu Tài cắt không còn giọt máu.
Dù sau lưng ông ta có ai, nếu chuyện này liên quan đến số vàng vốn phải được đất nước thu lại mà ông ta giấu đi thì chẳng có ai dám giúp ông ta, thậm chí để thoát khỏi tình nghi, có người còn có thể bỏ đá xuống giếng.
Đây là lần đầu tiên Triệu Tài mất kiểm soát trước mặt mọi người.
“Bắt người lại.” Phương Lỗ vung tay bảo công an thu vũ khí trong tay đám người Triệu Tài, đồng thời bắt giữ người lại.
Công an là lực lượng duy trì trật tự đất nước, lúc này bọn họ ra tay bắt người thì phù hợp hơn.
Lúc Phương Lỗ dẫn người đến, Vương Thừa Bình cũng bảo người của mình thu súng lại.
Chức trách của quân đội và công an hoàn toàn khác nhau.
“Đồng chí Phương Lộ, có lẽ sau lưng ông ta còn có kẻ khác, nhất định phải điều tra thật rõ, tôi nghi ngờ chuyện ông ta hãm hại người nhà quân nhân là do kẻ địch nước ngoài sai khiến.” Vương Thừa Bình không nói câu này trước mặt mọi người mà nhỏ giọng nhắc Phương Lỗ.
“Đồng chí thủ trưởng cứ yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra rõ, nếu điều tra ra có liên quan đến nước ngoài sẽ liên hệ với mọi người, đưa người đến chỗ mọi người ngay.” Phương Lỗ biết nếu có liên quan đến nước ngoài thì đó không phải là chuyện cục công an xử lý được.
“Vậy thì tốt, mọi người xử lý đi, tôi dẫn người về trước.”
“Cảm ơn đồng chí thủ trưởng.” Phương Lỗ thật lòng cảm ơn Vương Thừa Bình, nếu Vương Thừa Bình không đến đúng lúc, nhà họ Tần mà xảy ra chuyện thì cục công an phải chịu trách nhiệm nghiêm trọng, cục trưởng như anh ấy chắc cũng phải mất chức.
“Chúng ta không cần phải khách sáo với nhau, Tần Thanh Man cũng là người nhà quân nhân.”
Vương Thừa Bình nói mấy câu với Phương Lỗ, nói thêm một lúc với Tần Thanh Man rồi dẫn người đi.
“Mọi người, hôm nay cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, chúng tôi đã làm rõ mọi chuyện, mọi người mau về nhà đi, trời sắp tối rồi, đừng để trễ giờ cơm tối.” Tần Thanh Man tiễn Vương Thừa Bình xong cũng vội vàng chào hỏi mọi người.
Chuyện còn lại là chuyện của cục công an, người dân có ở lại cũng không giúp gì được.
Người đồn Kháo Sơn thấy Tân Thanh Man về, người của cục công an đã khống chế đám người Triệu Tài mới yên tâm ai về nhà nấy.
“Đồng chí Tuyết Tùng, áp giải người lên xe hết rồi.”
Phương Lỗ lái xe đến, đúng lúc có thể áp giải đám người Triệu Tài đi.
Ngay cả người bị thương cũng được đưa đi.
Sau khi được quân y của sư đoàn cấp cứu, những người bị thương đã được xử lý vết thương và băng bó sơ qua, lát nữa đưa đến bệnh viện huyện là được.
“Vâng.”
Trịnh Tuyết Tùng nghe lệnh lập tức hành động.
Trước khi Triệu Tài bị dẫn đi, ông ta nhìn Tần Thanh Man với ánh mắt không cam lòng, không nhịn được hỏi: “Ai báo cáo?”
“Ông đoán xem.” Tần Thanh Man mỉm cười nhìn Triệu Tài cười chế giễu.
Triệu Tài nhớ đến những ký ức mơ hồ, lập tức nghĩ ra điều mấu chốt: “Chu Kinh Quốc!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận