Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 856 -




Sau khi vén tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng lên, Tần Thanh Man và Sở Sở thấy rõ tình trạng trong nhà.
Lúc này trời vẫn chưa tối nên hai người vẫn nhìn rõ tình trạng trong phòng, ngay sau đó, hai người thở phào nhẹ nhõm. Đúng là Sở Sở đã trở về kịp lúc, có lẽ đám người Triệu Tài mới vào nhà không bao lâu, còn chưa kịp lục lọi và đập phá đồ đạc.
"Chị, em đi xem phòng phía đông."
Sở Sở đi về hướng phòng phía đông, từ sau khi chia phòng ngủ với Tần Thanh Man, căn phòng phía đông đã trở địa bàn của cậu và sói con. Dưới tình huống này, tất nhiên cậu phải kiểm tra tình trạng hư hao ở địa bàn của mình.
"Chú ý quan sát dưới đất, đừng vấp ngã, có chuyện gì thì gọi chị."
Tần Thanh Man cũng không thèm kiểm tra mức độ hư hại trong phòng khách nữa, cô rửa tay trước rồi đi về phía phòng phía tây.
Phòng phía tây là phòng ngủ của cô và Vệ Lăng, bên trong ngoài tủ quần áo thì còn có khá nhiều đồ vật quý giá, tài sản của cô và Vệ Lăng cũng để trong đó.
Tần Thanh Man mở cửa căn phòng phía tây ra, sau khi nhìn thấy chăn đệm trên giường bị bới từng, cô hơi nhíu mày.
Cô không chỉ mắc bệnh thích sạch sẽ dạng nhẹ mà còn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế dạng nhẹ.
Cô rất bực bội khi chăn đệm của mình bị người ngoài chạm vào, sau đó, cô mở tủ quần áo ra kiểm tra.
Quần áo trong tủ vẫn gọn gàng, thoạt nhìn có vẻ chúng không hề bị đụng chạm.
Điều này làm Tần Thanh Man yên tâm hơn, tiếp theo, cô bắt đầu kiểm tra tất cả đồ đạc trong tủ quần áo. Dù là đồ của mình hay của Vệ Lăng thì Tần Thanh Man đều biết rõ, sau khi kiểm tra xong, cô xác định không hề mất gì cả và tài sản Vệ Lăng giáo cho cô giữ cũng còn nguyên.
Sau khi kiểm tra tủ quần áo xong, Tần Thanh Man nhìn về phía radio và máy may, cả hai đều được bảo vệ bởi tấm chắn bụi đơn giản mà cô làm.
Có thể xác định đám người Triệu Tài chỉ mới đụng chạm vào chăn đệm trên giường, bọn chúng còn chưa kịp chạm vào bất kỳ đồ vật nào khác thì Sở Sở đã quay về.
"Chị, chị..."
Ngay lúc này, giọng của Sở Sở truyền đến từ căn phòng phía đông.
Tần Thanh Man lập tức đoán được chuyện gì, cô chưa kịp dọn dẹp chăn đệm trên giường đã vội vã đi về phía phòng phía đông.
Đồ đạc trong phòng phía đông bị lục lọi nhiều hơn phòng phía tây nhiều.
Không chỉ chăn nệm trên giường bừa bộn mà nắp của hai cái rương lớn dưới chân giường cũng mở tung, cửa chiếc tủ quần áo mới mua từ nhà chú An Khang cũng bị mở ra, bất kể là quần áo của Sở Sở hay Hoàng Uyển Thanh cũng bị xới tung lên.
Đối phương biết trong tay Hoàng Uyển Thanh có trang sức vàng nên sau khi biết cô ấy ở trong phòng phía đông, bọn chúng đã vào đây lục lọi. Hơn nữa, mấy hộp kem dưỡng da của Hoàng Uyển Thanh cũng bị đập vỡ.
Nhìn thấy tình trạng này, Tần Thanh Man biết Triệu Tài đúng là đã chuẩn bị trước rồi mới tới.
"Chị, bọn họ thật quá đáng!"
Sở Sở nhặt quần áo của mình bị ném dưới đất, cậu tức đến mặt mũi đỏ bừng.
"Không sao, hai ngày nữa chị được nghỉ sẽ mang tất cả quần áo ra giặt. Tần Thanh vừa giúp Sở Sở dọn dẹp vừa an ủi Sở Sở, đứa nhỏ này ở bên cạnh cô lâu rồi nên cũng rất ghét việc quần áo của cậu bị người khác chạm vào.
"Dạ."
Sở Sở ảo não gật đầu rồi đi theo sau lưng Tần Thanh Man, bắt đầu dọn dẹp.
Quần áo không bị xé rách nên sau khi gấp lại đàng hoàng thì cất vào tủ, cái rương cũng được kiểm tra và thu dọn, cuối cùng là sắp xếp đồ đạc bừa bãi trên giường lại như ban đầu.
Ngay cả ổ của sói con cũng được đặt trở lại giường.
"Đừng lo, bọn họ không dám lấy đồ của em, còn quần áo chỉ cần giặt là sạch thôi. Bây giờ chúng ta đi dọn dẹp phòng khách và đốt lửa lên thôi."
Tần Thanh Man vuốt ve khuôn mặt uất uất của Sở Sở rồi dẫn cậu và sói con quay lại phòng khách.
"Chị, em đã kiểm tra rồi, bọn họ chưa kịp động vào đồ đạc ở phòng khách."
Trong khi Tần Thanh Man đốt bếp lửa trong phòng khách, Sở Sở kiểm kê cẩn thận đồ đạc trong phòng khách, không hề có thứ gì bị mất hay bị đập vỡ, tất cả đều giống như ban đầu.
"Ừ, do em về kịp lúc."
Tình trạng trong nhà vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được của Tần Thanh Man.
Dẫu sao bị hồng vệ binh ghé thăm một chuyến mà tình trạng trong nhà còn được như bây giờ đã là quá tốt, nghe nói ở thủ đô hoặc các thành phố lớp, nhà của rất nhiều vị lãnh đạo đều bị phá hoại tới mức thảm không nỡ nhìn.
"Chị, nếu Hôm nay em không ra ngoài thì tốt rồi."
Sở Sở dựa vào lưng Tần Thanh Man và tự kiểm điểm.
Tần Thanh Man mỉm cười: "Cũng may là hôm nay em ra ngoài chơi với các bạn, nếu không một đứa trẻ như em phải đối mặt với đám người phá hoại này sẽ càng nguy hiểm hơn, nói không chừng sẽ không có ai biết nhà chúng ta xảy ra vấn đề."
Tần Thanh Man thật lòng cảm thấy may mắn.
"Thật sao?" Hai tay Sở Sở đặt trên cổ Tần Thanh Man, khó khăn lắm cậu mới nở nụ cười.
"Tất nhiên là thật, đối với chị, em quan trọng hơn đồ đạc."
Tần Thanh Man đưa ngón tay trỏ ra chọc vào cái trán trơn bóng của Sở Sở, lần nữa dạy dỗ: "Có phải em đã quên chuyện chị dạy các em lần trước rồi không? Khi gặp nguy hiểm, dưới tình huống không thể phản kháng, em phải tự bảo vệ an toàn cho mình."
Đây là điều cô đã dạy Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở khi xảy ra sự kiện có người xấu đột nhập vào đồn Kháo Sơn hồi đầu năm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận