Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 857 -




"Em biết rồi chị."
Thấy vẻ mặt Tần Thanh Man trở nên nghiêm túc, Sở Sở lập tức dùng mặt cọ vào cô để lấy lòng. Sau đó, cậu dẫn sói con chạy đi: "Em đi vắt sữa nha chị, hồi nãy dê mẹ đã kêu rất lâu."
Hôm nay cậu ra ngoài chơi nên buổi trưa không có vắt sữa.
"Rửa tay rồi hẵng đi." Tần Thanh Man bất đắc dĩ nhắc nhở Sở Sở.
"Em biết rồi chị." Trước mặt Tần Thanh Man, Sở Sở rất ngoan ngoãn.
Thấy Sở và sói con đều khôi phục sức sống, Tần Thanh Man không còn lo lắng nữa. Cô thấy độ ấm trong phòng khách đã tăng lên nên quay về phòng phía tây tiếp tục dọn dẹp.
Đợi đến lúc dọn dẹp xong căn phòng phía tây, độ ấm trong phòng đã đạt tới mức cô có thể cởi áo bông ra rồi.
Ngay khi Tần Thanh Man cởi áo bông ra và chuẩn bị nấu cơm chiều, Hoàng Uyển Thanh đã quay về. Cô ấy còn chưa bước vào cửa nhà đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Hoàng Hải Quân.
Mới đầu, cô ấy còn tưởng bản thân nhìn nhầm nên đã giơ tay xoa mắt, đến khi phát hiện người trước mặt không hề biến mất, cô ấy mới giật mình hét lên: "Anh cả, sao anh lại tới đây? Tới đây thì cũng thôi đi, nhưng tại sao anh lại quét dọn nhà họ Tần?"
Bấy giờ Hoàng Uyển Thanh mới nhận ra sự khác thường trong sân nhà họ Tần.
Tủ lạnh biến mất, thịt đông lạnh bị ném tới chỗ tuyết sạch sẽ cạnh miệng giếng, còn anh cả của cô ấy lại đang quét dọn sân nhà.
"Anh cả, là anh làm ư?" Hoàng Uyển Thanh khiếp sợ.
Vốn dĩ lúc nghe thấy tiếng Hoàng Uyển Thanh, Hoàng Hải Quân đã mỉm cười quay đầu lại nhưng ngay sau đó anh ấy lại nghe thấy lời nói khiến bản thân đau lòng.
"Trong lòng em, anh là người không hiểu lý lẽ như vậy à?" Hoàng Hải Quân giận dữ, trợn mắt nhìn em gái ruột của mình.
Hoàng Uyển Thanh: "..."
"Chị Uyển Thanh, chị tan làm rồi à?" Lúc này Sở Sở đang vắt sữa dê, vừa nghe thấy giọng nói của Hoàng Uyển Thanh, cậu vui vẻ chạy nhanh ra ngoài chuồng dê rồi nhìn cô ấy giải thích: "Chị Uyển Thanh, không phải anh cả của chị làm đâu, là người xấu đập phá đó."
"Người xấu? Người xấu nào? Em có bị thương không?"
Vừa nghe Sở Sở nói vậy, Hoàng Uyển Thanh hoảng sợ. Cô ấy không thèm quan tâm đến vẻ mặt mong mỏi của anh cả mình mà chạy thẳng tới chỗ Sở Sở và kiểm tra cơ thể cậu.
"Chị Uyển Thanh, em không bị gì cả, lúc đó em không có ở nhà nên không chạm mặt người xấu."
Sở Sở thuận theo sức mạnh của Hoàng Uyển Thanh mà xoay người, đồng thời cậu cũng nhanh chóng giải thích.
"Người xấu đâu rồi?" Trong lòng Hoàng Uyển Thanh đã có suy đoán, bởi vì lúc họ quay về được nửa đường đã nhìn thấy mấy chiếc xe của cục công an.
"Người xấu bị bắt hết rồi, không có tên nào chạy thoát cả, có điều bọn họ rất xấu xa, bọn họ không chỉ lục lọi lung tung trong nhà mà còn lấy đồ dùng của chúng ta..." Sở Sở nhanh chóng giải thích cho Hoàng Uyển Thanh biết.
Đồng thời cũng giúp Hoàng Uyển Thanh chuẩn bị tâm lý trước.
Mấy hộp kem dưỡng da của cô ấy đều bị người ta đập vỡ, bọn họ không có cách nào làm cho chúng trở lại như ban đầu được.
"Đáng đời bọn chúng!" Thấy Sở Sở không sao, Hoàng Uyển Thanh an ủi cậu vài câu rồi chạy về phía phòng khách.
Lúc này, trái tim cô ấy đập rất nhanh, có lẽ cô ấy đã đoán được điều gì đó.
"Chị dâu, chị dâu,Thanh Man..." Hoàng Uyển Thanh mặc kệ Hoàng Hải Quân, trực tiếp vén rèm cửa lên chạy vào phòng khách. Khuôn mặt cô trắng bệch, giống như bản thân đã gây ra tai họa cho nhà họ Tần.
Hoàng Hải Quân ngơ ngác nhìn em gái ruột của mình phớt lờ bản thân và biến mất ngay trước mắt.
Trước kia khi còn ở nhà, em gái của anh ấy rất thích bám lấy anh ấy, nhưng bây giờ Hoàng Hải Quân chợt phát hiện bản thân là kẻ dư thừa.
"Anh trai mau vào phòng đi, bên ngoài lạnh lắm."
Sở Sở biết Hoàng Hải Quân là anh trai của Hoàng Uyển Thanh nên thái độ của cậu rất tốt, huống chi lúc nãy người này còn cứu cậu.
"Cái đó..."
Hoàng Hải Quân nhìn mấy miếng thịt, anh ấy không biết làm sao để dọn dẹp chúng.
Trải qua khoảng thời gian này, lượng thịt trong nhà họ Tần không còn nhiều, cho dù bị mọi người nhìn thấy thì cũng không sao nên đám người Triệu Tài mới không dùng chúng làm cái cớ bào chữa cho mình.
"Chỉ cần dùng tuyết phủ lên là được rồi, không khí ở đây rất sạch nên thịt sẽ không bị dơ " Sở Sở vừa xách thùng sữa vừa chỉ huy Hoàng Hải Quân.
"Được."
Hoàng Hải Quân cũng không khó chịu khi bị một đứa bé chỉ huy, anh ấy buông chổi ra và vùi thịt vào trong tuyết.
Trong phòng, Hoàng Uyển Thanh vừa lao qua cửa đã khóc khi nhìn thấy Tần Thanh Man.
"Bình tĩnh." Tần Thanh Man bất mãn trợn mắt nhìn Hoàng Uyển Thanh.
"Thanh Man, có phải bọn họ đến tìm... tìm..." Hoàng Uyển Thanh ấp úng một hồi cũng không nói ra được hai chữ quan trọng nhất, không phải cô ấy không muốn nói mà vì lúc này Tần Thanh Man đang nhìn cô ấy bằng ánh mắt sâu thẳm.
Cô ấy không dám nói ra hai chữ kia.
"Uyển Thanh, sang năm em đã hai mươi bốn tuổi rồi, sao vẫn còn hấp ta hấp tấp như thế? Lúc trước chị đã nói với em thế nào?" Tần Thanh Man cực kỳ không thích trạng thái hiện tại của cô ấy. Cũng may hôm nay đám người Triệu Tài không chạm mặt Hoàng Uyển Thanh, nếu không chỉ với dáng vẻ như bây giờ, cô ấy chắc chắn sẽ bị lòi đuôi.
"Xin lỗi." Hoàng Uyển Thanh hít sâu một hơi, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận