Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 859 -




“Đồng chí Tần, em khách sáo quá rồi, hơn nữa cả nhà họ Hoàng bọn anh đều phải cảm ơn em và đồng chí Vệ Lăng, nếu không có sự giúp đỡ của hai người thì Uyển Thanh nhà bọn anh cũng sẽ không thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp như vậy ở nông trường được, thật sự vô cùng cảm ơn hai người.” Hoàng Hải Quân vô cùng chân thành lúc nói lời này.
Sau khi nhồi bột xong, Tần Thanh Man đứng thẳng lên nhìn Hoàng Hải Quân, ánh mắt trong veo, nói: “Em nhận lời cảm ơn của anh.”
Quả thật cô và Vệ Lăng đã giúp đỡ Hoàng Uyển Thanh rất nhiều, nếu không có sự che chở của cô và Vệ Lăng, sự phát triển của Hoàng Uyển Thanh ở nông trường thật đúng là khó mà nói được.
Nhưng đây cũng là duyên phận, cô và Hoàng Uyển Thanh có duyên.
Mối quan hệ giữa người và người thật sự rất kỳ lạ, đôi khi ngay cả những người thân cùng chung huyết thống cũng có thể nhìn nhau không vừa mắt, ví dụ như Tần Thải Vân, nhưng có một số người, cho dù không có quan hệ huyết thống nhưng vẫn vô cùng thoải mái khi ở cùng nhau, sẵn lòng chủ động đối xử tốt với đối phương, ví dụ như Hoàng Uyển Thành.
“Đồng chí Tần, anh thay mặt cho cả nhà trịnh trọng nói với em một câu cảm ơn.”
Lời cảm ơn lần này của Hoàng Hải Quân không chỉ chính thức mà còn chính quy.
Bởi vì sau khi nói xong lời này, anh ấy trịnh trọng chào Tần Thanh Man bằng kiểu chào theo nghi thức quân đội, đối với quân nhân, kiểu chào theo nghi thức quân đội không chỉ thần thánh mà còn tượng trưng cho lòng thành và sự tôn kính của người đó.
Tần Thanh Man nhìn ra Hoàng Hải Quân đang thật lòng cảm ơn, cô nở nụ cười: “Anh Hoàng, Uyển Thanh nhận Vệ Lăng là anh trai, gọi em một tiếng chị dâu, bọn em cũng gọi anh một tiếng anh theo cô ấy, nếu đã là người một nhà thì anh cũng đừng khách sáo với em nữa, gọi em là Thanh Man đi.”
Nói xong câu đó, Tần Thanh Man kéo Sở Sở qua, chính thức giới thiệu với Hoàng Hải Quân: “Anh Hoàng, đây là Sở Sở, cảm ơn sự giúp đỡ của anh hôm nay.”
Cô không nói rõ ra nhưng bọn họ đều biết cô đang nói đến chuyện gì.
“Sở Sở rất giỏi, anh chính mắt nhìn thấy thằng bé đối mặt với người trưởng thành ra sao, không hề sợ hãi chút nào cả, rất có phong thái của em.” Hoàng Hải Quân đánh giá rất cao Sở Sở, anh ấy quả thật đã chứng kiến Sở Sở vặn lại Triệu Tài một cách vừa hợp lý vừa có cơ sở như thế nào.
Nói thật anh ấy vô cùng hoảng hốt, không ngờ một đứa trẻ mới sáu tuổi như Sở Sở lại không chỉ thông minh mà còn can đảm.
“Hì hì…”
Sở Sở được khen ngợi, thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình thì ngượng ngùng nở nụ cười.
“Anh Hoàng, đây là Đô Đô, sói con nhà em nuôi, hơi nghịch ngợm nhưng rất biết bảo vệ gia đình, vô cùng trung thành.” Tần Thanh Man thấy bầu không khí đã ấm áp hơn thì giới thiệu luôn sói con với Hoàng Hải Quân.
Sói con không chỉ lớn lên ở nhà bọn họ mà còn do cô đỡ đẻ, cô đã xem sói con là một thành viên trong gia đình từ lâu rồi.
“Đô Đô, chào mày, tao là Hoàng Hải Quân.”
Hoàng Hải Quân ngồi xổm xuống, nhìn sói con với vẻ thân thiết, anh ấy vô cùng yêu thích sói con, lúc chạy tới nhà họ Tần, anh ấy phát hiện hầu hết những người bị ngã trong sân đều là do sói con làm, anh ấy vô cùng tò mò với con sói con giống búp bê sữa này, vô cùng muốn dùng tay vuốt ve nó.
Sói con cực kỳ thông minh, trong nháy mắt đã cảm nhận được Hoàng Hải Quân không có ý gì tốt.
Vốn dĩ nó đang chơi với dây giày dưới chân Tần Thanh Man, thấy vậy lập tức xoay người lại, chỉa cái mông múp míp của mình vào Hoàng Hải Quân.
Hoàng Hải Quân: …
Vậy mà anh ấy lại nhìn thấy sự kiêu ngạo và khinh thường trên khuôn mặt đầy lông của một con sói con.
“Phì…”
Hoàng Uyển Thanh đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, nhìn thấy Hoàng Hải Quân bị sói con ghét bỏ đúng như dự đoán thì lập tức hài lòng bật cười ra tiếng, đồng thời tâm lý cũng cân bằng. Cô ấy vẫn còn nhớ rõ sói con đã đối xử với mình như thế nào vào lần đầu tiên cô ấy gặp nó.
Cô ấy ở nhà họ Tần cũng khá lâu rồi nhưng cho dù là bây giờ sói con vẫn chưa để cô ấy sờ vào mình, anh cô ấy vừa mới đến mà đã muốn sờ vào sói con, quả thực là nằm mơ.
Hoàng Hải Quân nhìn về phía người chê cười mình là Hoàng Uyển Thanh, sắc mặt không hề thay đổi.
Mới một thời gian không gặp mà em gái anh ấy càng ngày càng không biết lớn bé, chẳng thèm coi trọng anh ấy chút nào cả.
“Anh, anh đừng nhìn em như thế, ngoài Thanh Mạn và Sở Sở ra thì Đô Đô không để cho bất kỳ người ngoài nào chạm vào mình đâu, ngay cả em cũng chưa chạm vào được, anh xếp hàng trước đi.” Hoàng Uyển Thanh không hề sợ Hoàng Hải Quân chút nào, nói xong câu đó còn dứt khoát làm mặt quỷ với Hoàng Hải Quân, sau đó lập tức tránh ra phía sau Tần Thanh Man.

Bạn cần đăng nhập để bình luận