Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 864 -




“Nha đầu Thanh Man, có cần bọn chú giúp đỡ không?” Sau khi nhận nước, hai người Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương không uống ngay, cũng chẳng hỏi chuyện đã xảy ra hôm nay trong thôn mà là nói thẳng một câu chất phác nhất, chân thành nhất.
“Chú, tạm thời không cần đâu ạ.”
Tần Thanh Man cười, ngồi bên cạnh Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương.
Sau đó cô nhìn Sở Sở một cái rồi nói: “Sở Sở, em dẫn Đô Đô về phòng đi, thời gian không còn sớm nữa, các em nên đi ngủ rồi đấy.” Sau khi ăn cơm xong Sở Sở đã rửa mặt, bây giờ về phòng ngủ là được, không cần rửa lại nữa.
“Chú Trịnh, chú Tiền, tạm biệt.”
Sở Sở đứng lên, ngoan ngoãn tạm biệt Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương, sau khi nói xong lại nói với Hoàng Hải Quân: “Anh Hoàng, ngày mai gặp nhé.”
“Ngày mai gặp.”
Mọi người biết vì sao Tần Thanh Man lại đuổi Sở Sở đi, cũng đều hiểu rằng ở tuổi của Sở Sở thì không cần thiết phải nghe quá nhiều chuyện của người lớn, người nào người nấy đều tạm biệt cậu, sau đó nhìn cậu rửa sạch bốn chân cho sói con rồi ôm sói con biến mất ở cửa phòng phía Đông.
Cửa phòng phía Đông cũng theo đó mà đóng lại.
“Sở Sở vừa thông minh, vừa ngoan ngoãn lại còn rất dũng cảm.”
Đây là đánh giá của Trịnh An Quốc dành cho Sở Sở.
Hôm nay sau khi trở về rồi tìm hiểu tình hình, ông cụ từng trải qua rất nhiều chuyện này mới hiểu được Sở Sở đã dũng cảm biết bao khi bảo vệ gia đình của mình.
Sau khi nghe thấy lời của Trịnh An Quốc, vẻ mặt của Tần Thanh Man trở nên vô cùng nghiêm túc.
Tuy rằng hôm nay cô về hơi muộn nhưng vẫn có thể nhìn thấy tình hình ở hiện trường, rồi lại từ đôi câu ba lời của Sở Sở mà biết được sau khi vào nhà nhóm người của Triệu Tài đã làm những gì, bởi vậy cô vô cùng đau lòng vì Sở Sở.
Thời đại hòa bình, trẻ em không nên gặp phải mối nguy liên quan đến sống chết.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt của Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương cũng trở nên nghiêm túc theo Tần Thanh Man.
Tuy rằng bọn họ đã biết được rất nhiều chuyện từ những người trong thôn nhưng vẫn không biết nguyên nhân vì sao Triệu Tài lại đột nhiên xông vào đồn Kháo Sơn rồi đến nhà họ Tần vu oan, cho nên lúc này mới hỏi như vậy.
“Bí thư, chủ nhiệm, chuyện là thế này...”
Hầu như tất cả những người ở hiện trường đều là người có liên quan, Tần Thanh Man cũng không hề giấu giếm, dứt khoát nói từ chuyện thư nhà của Hoàng Uyển Thanh bị Triệu Thiên Thành bí mật giấu ở nông trại rồi lại từ Triệu Thiên Thành kéo theo một loạt chuyện sau đó.
Cảnh tượng Chu Kinh Quốc quy hàng, Triệu Tài chó cùng rứt giậu hiện ra sống động trước mặt mọi người theo những lời kể lại của Tần Thanh Man.
Nghe mãi nghe mãi, không chỉ hơi thở của Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương trở nên nặng nề mà thậm chí hơi thở của Hoàng Uyển Thanh cũng trở nên dồn dập.
Cho dù đã gắng hết sức khống chế nhưng sắc mặt của Hoàng Uyển Thanh vẫn đỏ bừng.
Nguyên nhân là bởi vì xúc động thêm cả căm phẫn.
Tuy rằng Hoàng Hải Quân không biết tình hình trước đó nhưng với tư cách là quân nhân, anh ấy nhất định phải duy trì sự bình tĩnh, thận trọng mọi lúc mọi nơi nên cũng là người duy nhất không thất lễ vào lúc này.
Nhưng sau khi nghe một lúc, mắt anh ấy lại sáng rực lên.
Ánh mắt anh ấy cũng tràn ngập ánh sáng lúc nhìn về phía Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man không hề giấu giếm tính toán của Triệu Tài với mọi người ở đây, bởi vì bắt đầu từ khi Triệu Tài bị bắt thì sự sụp đổ của ông ta đã được định trước rồi.
“Thanh Man, ý của cháu là để Chu Kinh Quốc trở thành lãnh đạo Ủy ban cách mạng cấp huyện?”
Sau khi nghe Tần Thanh Man kể xong, Trịnh An Quốc suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói.
“Đúng, bí thư, trong hoàn cảnh này, chúng ta chỉ có thể làm những việc trong khả năng cho phép, nếu sự việc lớn hơn nữa thì chúng ta bất lực.” Tần Thanh Man không phải muốn bo bo giữ mình mà là cô biết năng lực của mình lớn đến bao nhiêu.
Căn cứ vào thân phận của cô và Vệ Lăng, lại có sự phối hợp của những lãnh đạo như Trịnh An Quốc, Phương Lỗ, bọn họ có thể bảo vệ được Bạch Thành đã là không tồi rồi.
Còn về những vùng rộng lớn hơn thì cô thật sự bất lực.
“Thanh Man, thế là được rồi, đã là vô cùng được rồi, mấy người như chú và bí thư công xã không có bản lĩnh lớn như vậy, bọn chú chỉ có thể bảo vệ thôn chúng ta, miễn cưỡng giúp công xã Hồng Kỳ không quá hỗn loạn thôi. Nếu kế hoạch này của cháu thành công thì số người có thể bảo vệ được không chỉ là hàng chục nghìn thôi đâu mà là hàng trăm nghìn, thậm chí hàng triệu đấy.”
Lúc nói lời này, sắc mặt của Trịnh An Quốc đỏ bừng, ông ấy đang xúc động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận