Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 888 -




Đây là lần đầu tiên Tần Thanh Man và Phương Lỗ đến thôn Đoàn Kết, theo lý mà nói kiến trúc ở chiến dịch Cách mạng văn hóa như này không thể tồn tại nữa, sao trong thôn Đoàn Kết lại che giấu một căn nhà có kiến trúc như vậy.
Tần Thanh Man nhìn Phương Lỗ và Viên Hướng Dương một cái.
Cô có một dự cảm, căn nhà có kiến trúc này nhất định có liên quan với Triệu Tài, nếu không trong mặt những người ở ủy ban cách mạng như Triệu Tài tuyệt đối không thể ở lại.
Phương Lỗ và Viên Hướng Dương nhận được ánh nhìn của Tần Thanh Man, cũng bắt đầu chú ý đến kiến trúc trước mắt.
“Là ai?”
Chính lúc Tần Thanh Man bọn họ đang quan sát căn kiến trúc này, đột nhiên có tiếng âm thanh truyền đến từ trong cửa, theo sau tiếng cửa mở cót két đó là một người trung niên đầu trọc xuất hiện trước mặt mọi người.
Trời vẫn còn lạnh, tuyết vẫn chưa tan, đừng nói đến một đám trẻ con như Sở Sở, đến cả Phương Lỗ bọn họ cũng đội một cái mũ dày cộm, mà người này từ trong nhà bước ra đừng nói tới mũ chống rét, mà ngay cả quần áo trên người mặc cũng vô cùng ít.
“Phi Bằng, là chú.”
Đám nhóc Sở Sở ngẩng đầu lên nhìn người đầu trọc, Triệu Chân lên tiếng gọi trước.
“Chú Triệu Chân.”
Ánh mắt Đầu Trọc từ Sở Sở chuyển sang Triệu Chân, trong mắt là sự lạnh lùng hung hăng.
“Phi Bằng, chúng tôi cũng không bước vào cửa, cháu hung dữ cái gì chứ, cẩn thận chú nói với ông, để ông xử lý cháu đó.” Triệu Chân cũng rất bất mãn khi Đầu Trọc nhìn mình như vậy, cau mày lại trực tiếp hiếp người ta.
Ông của cậu là người có vai vế lớn nhất trong thôn, trước giải phóng cũng được coi như là tộc trưởng của dòng họ Triệu, có quyền lực vô cùng to lớn trong thôn.
Mặc dù quyền lực của ông cậu bây giờ không to lớn như hồi trước giải phóng, nhưng trong thôn cũng có không ít thôn dân đều nghe lời của ông cậu.
Đầu Trọc, Triệu Phi Bằng bị một đứa nhóc uy hiếp, các cơ trên mặt co giật mấy cái, cuối cùng mới kiểm soát được sự bực tức trong lòng, ồm ồm nói: “Các người đừng chơi ở đây, đây là chỗ cấm địa, không thể quấy rầy đến sự yên tĩnh của tổ tiên.”
“Được thôi.”
Triệu Chân thấy Đầu Trọc không mắng người, cũng không đánh người, vội vàng thỏa hiệp.
“Sở Sở, đi, chúng ta đưa Đô Đô qua bên kia chơi đi.” Triệu Chân vừa chỉ ở chỗ phía xa xa, vừa kích động muốn đổi chỗ chơi với Sở Sở.
Vốn dĩ Sở Sở không định bước vào cửa, nếu không phải Đầu Trọc đột nhiên xuất hiện từ trong cửa, có thể bọn họ đã chạy qua bên đây rồi, nhìn sắc mặt khó chịu của Đầu Trọc, Sở Sở luôn cảm thấy người này đối với mình không có ý tốt.
Cậu vẫn có hơi sợ hãi với gương mặt hung dữ của Đầu Trọc.
“Đô Đô, chúng ta đi thôi.” Sở Sở gọi sói con đổi nơi để chơi, còn về việc căn nhà có kiến trúc này có vấn đề gì hay không, đó là chuyện của công an và quân nhân, việc trước mắt của cậu và sói con chỉ có chơi mà thôi.
“Sói?”
Đầu Trọc cúi đầu nhìn sói con một cách nghiêm túc, sau nhận ra thân phận thực sự của sói con.
Đôi tay lớn cũng cùng lúc tóm lấy sói con.
Khoảng cách Tần Thanh Man bọn họ có hơi xa một chút, cộng thêm với việc cố ý che giấu thân phận, Triệu Phi Bằng không nhìn thấy mấy người Phương Lỗ.
Từ lúc Đầu Trọc xuất hiện, trong mắt sói con đã hiện lên sự nghi ngờ, lúc này thấy Đầu Trọc chìa tay ra bắt mình, lập tức không hài lòng.
Trực tiếp dùng chân cào một cái.
Sói con là động vật hoang dã, đối với thiện và ác vô cùng mẫn cảm, sớm đã cảm nhận được sự khó chịu của Đầu Trọc đối với Sở Sở, lúc này thấy đối phương bắt mình, Đô Đô béo ịch cao ngạo đã nổi giận rồi.
“Ui…”
Tay của Đầu Trọc và chân của sói con lập tức tiếp xúc với nhau, sau đó Đầu Trọc phát ra tiếng kêu đau đớn.
Bàn tay không đeo bao tay lập tức chảy máu.
Sở Sở đã nhìn thấy tình huống này từ lâu, nhưng cậu không ngăn cản, đám nhóc Triệu Chân chơi với sói con rất vui vẻ, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ gặp hậu quả như thế này, bọn chúng trơ mắt nhìn sói con làm Đầu Trọc bị thương.
Cũng nhìn thấy Đầu Trọc hung hăng lấy cái cây bên cạnh dùng lực quất vào sói con.
“Đừng mà…”
Triệu Chân và đám nhóc thôn Đoàn Kết bị dọa sợ vô cùng.
Trong lòng Sở Sở cũng có hơi nghèn nghẹn, mặc dù cậu biết sói con rất giỏi, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng.
Vèo…
Một cơn gió thổi qua, không nhìn thấy bóng dáng sói con nữa, chỉ miễn cưỡng để lại một cái bóng lưng đen xì cho mọi người.
“Bụp… Lách cách.” Tiếng va chạm vô cùng lớn, cây gậy trong tay Đầu Trọc đánh vào con sư tử đá bên cạnh, lực lúc này vô cùng lớn, sư tử đá chẳng bị làm sao, nhưng cây gây lại gãy đôi.
“Muốn chết à!”
Đầu Trọc thấy bản thân không chỉ không đánh được sói con, thậm chí còn để sói con chạy vào trong cửa, sắc mặt càng trở nên tức giận, xoay người xông vào trong nhà.
Hai cánh cửa lớn rung chuyển mạnh trước mặt Sở Sở bọn họ.
Thậm chí còn va vào tường rồi lại bật ra.
Một lớp bụi rơi xuống từ mái ngói theo sau lực mạnh này, có thể thấy Đầu Trọc đã sử dụng lực mạnh như thế nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận