Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 899 -




“Ông nội.”
Mặc dù tốc độ của Triệu Chân chậm hơn đám người Lưu Vũ nhưng bởi vì ở gần nhà Triệu Tài nên sau khi người Lưu Vũ xông vào nhà Triệu Tài chừng mười giấy, cậu cũng đuổi theo, gặp ông nội trong đám đông bèn lên tiếng chào hỏi.
“Triệu Chân.” Triệu Chính Nghiệp thấy Triệu Chân thở hồng hộc chạy tới thì vẻ mặt vừa kinh ngạc lại khiếp sợ.
“Đồng chí Triệu Chính Nghiệp, chúng tôi là đồn công an huyện, tôi tên là Lưu Vũ, nhận lệnh cấp trên mời ông hỗ trợ chúng tôi giữ gìn an ninh trật tự trong thôn Đoàn Kết.” Lưu Vũ thu súng lại để chứng tỏ mục đích xuất hiện của phe mình, đồng thời mở giấy chứng nhận của mình đưa cho nhóm người già Triệu Chính Nghiệp xem.
“Đây chính là nguyên nhân các cậu phá cửa?”
Người nói chuyện không phải Triệu Chính Nghiệp, mà là một bà cụ khác ngồi bên cạnh bếp lò, mái tóc trắng bạc phơ của bà cụ như lóe ra ánh sáng dưới tia sáng màu quýt.
“Triệu Thị?”
Lưu Vũ nhận ra người này.
“Đồng chí công an, nhà họ Triêu chúng tôi phạm lỗi gì mà các anh có quyền lén lút xông vào nhà chúng tôi?” Ánh mắt của bà cụ Triệu chứa sự bất mãn khi nhìn về phía Lưu Vũ, mang theo sự dò xét cao ngạo.
Một người trẻ khoảng hai mươi tuổi đang đứng ở sau lưng bà cụ.
Lưu Vũ có tư liệu về người nhà của Triệu Tài, vừa nhìn lướt qua đã biết người trẻ tuổi đứng sau lưng bà cụ tên là Triệu Kiến An, là con trai của con thứ Triệu Bình Quân của Triệu Tài.
Bởi vì chuyện của Triệu Tài còn chưa công bố toàn bộ, lúc này Lưu Vũ thật sự không thể lấy ra lệnh lục soát, anh ấy gấp gáp xông vào nhà họ Triệu cũng chỉ vì lũ sói con và Sở Sở xông và trước, kết quả đã chậm một bước, bọn họ xông vào nhà họ Triệu thế mà không nhìn thấy bóng hình của hai cậu nhóc.
Vài công an bên Lưu Vũ đang nóng vội đồng thời còn phải đối phó với người nhà họ Triệu, vẻ mặt của bọn họ càng trở nên nghiêm túc.
“Triệu Thị, chuyện liên quan tới công an là chuyện bí mật, mọi người chỉ có quyền phối hợp, không có quyền thắc mắc.” Lưu Vũ không định để lại mặt mũi cho bà cụ Triệu, dù sao sớm muộn gì người trong gia đình này sẽ bị bắt.
“Anh đang nói cái gì vậy, cho dù anh là công an, cũng phải đưa bằng chứng lén xông vào nhà khác chứng cứ mới được, nếu không chúng tôi sẽ đi tìm người lãnh đạo của các anh nói lý lẽ, các anh vô duyên vô cớ tự xông vào nhà dân, có còn phép tắc hay không.”
Lần này người nói chuyện không phải bà cụ Triệu, mà là Triệu Chính Nghiệp.
“Ông nội!”
Triệu Chân khiếp sợ mà nhìn Triệu Chính Nghiệp, không ngờ ông nội cậu có thể nói ra câu nói này, bình thường mà nói, ông nội cậu hiểu rất rõ lí lẽ, cũng yêu nước bảo vệ đảng, nếu công an cần sự trợ giúp, nhất định sẽ dừng việc lại đến giúp đỡ ngay đầu tiên.
“Triệu Chân, một đám người lớn ở chỗ này, nào có phần cho một đứa bé như cháu nói chuyện, mau về nhà, trời đã tối rồi, còn chạy loạn bên ngoài, đúng là càng ngày càng không nên người.”
Triệu Chính Nghiệp nghiêm túc quát Triệu Chân.
Triệu Chân: ... !!! Cho tới bây giờ ông nội cậu chưa từng dùng giọng điệu nghiêm túc cộng thêm chỉ trích như thế khi nói chuyện với cậu.
“Đồng chí Triệu Chính Nghiệp, đồng chí nhỏ Triệu Chân cũng giúp chúng tôi một tay, ông đừng trách cậu bé, cậu bé còn nhỏ.”
Lưu Vũ thấy Triệu Chính Nghiệp chỉ trích Triệu Chân, lập tức cảm thấy có hơi có lỗi với đứa nhỏ, vội vàng giải thích giúp một câu.
“Biết Triệu Chân còn nhỏ thì tại sao một người lớn như anh muốn để trẻ nhỏ như vậy giúp, đúng là làm loạn, đi gọi lãnh đạo của anh tới đây cho tội, tôi cũng phải hỏi người lãnh đạo của các anh lãnh đạo các anh như thế nào.” Triệu Chính Nghiệp không buông tha với nhóm công an của Lưu Vũ.
Triệu Chân cảm thấy ông nội cậu hôm nay cực kỳ kỳ lạ, cậu bị quát to liên tục nên đã không còn dám gọi ông nội cậu.
Nhưng đôi mắt của cậu lại không ngừng tìm kiếm trong phòng.
Rất kỳ lạ, thế mà cậu không nhìn thấy bóng hình của Sở Sở và sói con, cũng không biết hai người này trốn ở chỗ nào, hoặc là bị người trong phòng giấu sao?
Khi Triệu Chân đánh giá tình hình trong phòng, Lưu Vũ cũng quan sát kĩ nhà họ Triệu.
Nhà của Triệu Tài không nhỏ, cách bố trí của phòng khách không giống với bình thường lắm, phần lớn phòng khách của mọi người đã phòng đãi khách cũng là phòng bếp mùa đông, nhưng nhà của Triệu Tài thì không giống.
Phòng khách của ngôi nhà này chỉ là phòng khách.
Trong phòng khách này không chỉ có lò bếp, còn có cả sofa, sofa đã chậm rãi phổ biến năm 1970, người có chút của cải cũng theo đuổi mốt nhưng đám người Lưu Vũ hiếm khi thấy có người ta bày sofa ở nông thôn.
Dù sao món đồ chơi là ghế sô pha này đối với vài người trong thôn mà nói thì có tính thực dụng không lớn mà còn không dễ chịu bằng giường.
Lúc này Lưu Vũ nhìn thấy có rất nhiều người già ngồi trong nhà họ Triệu, có người ngồi trên sofa, cũng có ngồi ghế dài, những cụ gìa này và bà cụ Triệu đều dùng vẻ mặt hờ hững đến mức chết lặng nhìn đám người Lưu Vũ.
Ánh nhìn chăm chú.
Lưu Vũ cảm giác tình hình ở hiện trường không đúng lắm, đừng nói đến vẻ mặt của bà cụ Triệu khi nhìn về phía mấy người bọn họ, ngay cả vẻ mặt của Triệu Chính Nghiệp và đám người già trong phòng này cũng không thích hợp.
“Lưu Vũ, các anh gọi lãnh đạo của các anh tới đây, tôi phải hỏi người đó dạy dỗ các anh như thế nào.”
Triệu Chính Nghiệp thấy Lưu Vũ quan sát nhà họ Triệu thì nhanh chóng đuổi ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận