Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 913 -




“Ông nội, cháu không sợ! Để cháu kể ông nghe, các đồng chí công an vô cùng giỏi…”
Nhờ sự an ủi của Triệu Chính Nghiệp mà Triệu Chân bình tĩnh trở lại, cậu không còn sợ hãi nữa mà nhanh chóng kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong làng ngày hôm nay.
Ban đầu cậu cùng với công an đến đây để nhờ ông nội của cậu phụ trách công việc của thôn.
Tần Thanh Man nhìn thấy Triệu Chân thật sự thu hút sự chú ý của những cụ già, nên không quấy rầy mọi người mà dẫn Sở Sở và sói con rời khỏi phòng.
Lúc này nên cho những cụ già một khoảng không gian và thời gian để bình tĩnh lại thì tốt hơn.
“Đồng chí Tần, tôi băm một ít thịt, Đô Đô có thể ăn được không?” Tần Thanh Man vừa ra khỏi phòng thì Lưu Vũ cầm một chiếc bát đi đến.
“Có thể, cảm ơn đồng chí Lưu Vũ!” Tần Thanh Man liếc nhìn cái bát trong tay Lưu Vũ, cầm lấy rồi ngồi xổm người xuống, đặt bát xuống đất.
Sói con đã đói rất lâu lập tức lao đến, vùi đầu vào trong bát ăn.
Mặc dù nó có thể ngửi được thịt băm có mùi của những người khác nhưng vì đó là thức ăn do Tần Thanh Man đưa cho nên nó lập tức ăn, bởi vì từ nhỏ nó đã lớn lên trong thế giới loài người nên sói con hiểu được rất nhiều thứ.
“Đô Đô, nhóc ăn chậm thôi, không ai giành với nhóc đâu!”
Sở Sở đau lòng nhìn sói con ăn ngấu nghiến như hổ đói, đưa tay sờ đầu của sói con, kết quả lại bị sói con khó chịu hất ra.
“Đến đây, chị lau mặt cho nhóc.”
Tần Thanh Man đợi sói con ăn xong mới có thời gian chăm sóc Sở Sở.
Hôm nay Sở Sở và sói con đã trèo rất nhiều tường lửa của nhà họ Triệu, không chỉ quần áo bị dính bẩn mà trên mặt cũng dính đầy bụi đất, cần phải lau sạch đi.
“Đồng chí Tần, tôi phải đi hỗ trợ các đồng chí khác, có việc gì cô cứ gọi tôi.” Lưu Vũ rất tinh ý, không muốn quấy rầy không gian riêng của hai chị em Tần Thanh Man.
“Được!”
Tần Thanh Man lễ phép gật đầu với Lưu Vũ.
“Chị! Xin lỗi, để chị phải lo lắng rồi!” Sở Sở thành thật thừa nhận lỗi sai của mình khi Tần Thanh Man đang dùng tuyết đọng để lau mặt cho cậu. Cậu biết sự biến mất của mình chính là nguyên nhân khiến Tần Thanh Man đích thân đến nhà họ Triệu tìm người.
“Năm nay em có thể đi học rồi, đã trưởng thành rồi, có suy nghĩ và sự hiểu biết của riêng mình, chỉ cần em thấy đúng thì cứ việc làm, chị luôn ủng hộ em. Hôm nay tất cả mọi người đều muốn cảm ơn em và Đô Đô, hai người đã cứu được toàn bộ người của thôn, chị chỉ muốn nói rằng chị rất tự hào về hai em.”
Tần Thanh Man nhìn Sở Sở bằng ánh mắt rất dịu dàng.
Lúc này cô không nhìn Sở Sở như một đứa em trai mà coi Sở Sở là một đồng đội của mình.
Hôm nay nếu không có Sở Sở và sói con thì thực sự không thể tưởng tượng được hậu quả.
“Chị! Haha…”
Sở Sở nghe được sự động viên của cô, nụ cười trên mặt càng vui vẻ hơn, tuyết đọng lạnh giá được xoa trên mặt cũng không thể dập tắt nhiệt huyết trong lòng cậu.
Cuối cùng cậu đã có thể giúp chị của mình!
“Đồng chí Tần, mọi người không sao chứ?” Vào lúc Tần Thanh Man lấy khăn tay ra để lau những giọt nước trên mặt cho Sở Sở thì Viên Hướng Dương lao đến, thật sự là lao đến.
Tuy rằng trước đó anh ấy và nhóm người của Tần Thanh Man tách ra hành động nhưng anh ấy vẫn luôn quan tâm đến tình hình của Tần Thanh Man ở bên này.
Xét về chuyện tư, Tần Thanh Man là vợ của Vệ Lăng, anh ấy phải bảo vệ sự an toàn cho Tần Thanh Man. Xét về chuyện công, làm một người quân nhân, anh ấy có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ người dân và nhân viên công tác của nhà nước.
Khi nhận được báo cáo rằng mối nguy hiểm của nhà họ Triệu đã được loại bỏ, số thuốc nổ cũng đã được tìm thấy, Viên Hướng Dương mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy lập tức dẫn theo đội ngũ chạy đến nhà họ Triệu. Đến nơi lập tức đi tìm Tần Thanh Man.
“Hướng Dương, em và Sở Sở không sao, để anh lo lắng rồi!” Tần Thanh Man thấy sự lo lắng trong mắt của Viên Hướng Dương, nhanh chóng giải thích.
“Anh Viên!” Sở Sở ngẩng đầu nhìn Viên Hướng Dương.
“Đứa trẻ ngoan, hôm nay em và Đô Đô đã lập được công lớn, trở về anh sẽ báo cáo giúp các em.” Lúc Viên Hướng Dương chạy đến, anh ấy đã biết tình huống cụ thể của nhà họ Triệu, cho nên khi nhìn thấy Sở Sở, anh ấy lập tức bế cậu bé đặt lên vai mình.
“Anh Viên, thả em xuống, mau thả em xuống.”
Sở Sở không ngờ Viên Hướng Dương sẽ cõng mình trên vai, thấy vô số ánh mắt nhìn vào, gương mặt của cậu bé có phần đỏ ửng lên.
Năm nay cậu không chỉ lớn hơn năm ngoái một tuổi mà vóc dáng và cân nặng cũng tăng lên.
Nếu ngồi trên vai của người khác như vậy thì thật xấu hổ.
“Thế nào, anh rể của em cõng em được, em còn gọi anh một tiếng anh mà anh không thể cõng em sao?” Viên Hướng Dương vui vẻ trêu chọc cậu bé.
“Có thể, anh Viên cũng có thể!”
Sở Sở xấu hổ thỏa hiệp.
“Được rồi, không chọc em nữa, hôm nay em không thể chạy lung tung, muốn đi đâu cũng phải có chị của em đi cùng, anh đi xem chỗ thuốc nổ một chút.” Viên Hướng Dương dặn dò Sở Sở, đồng thời cũng giải thích với Tần Thanh Man.
Nếu đã nhìn thấy thuốc nổ thì nhất định phải lấy chúng lên, nếu không đó sẽ là một mối nguy hiểm tiềm ẩn, anh ấy đã dẫn theo người đi lấy.
“Hướng Dương, cẩn thận một chút!”
Tần Thanh Man dặn dò Viên Hướng Dương.
“Em dâu, anh biết rồi, hai người nhanh chóng ra khỏi làng đi, trong làng vẫn chưa được an toàn đâu.” Viên Hướng Dương làm động tác chào với Tần Thanh Man rồi dẫn người đi đến cái hố mà sói con đã đào trước đó.
Miệng hố không lớn nên chiếu đèn pin vào là có thể nhìn thấy bên trong chứa đầy thuốc nổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận