Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 92 - Sự trừng phạt cuối cùng 7




Tiếng cười nói vui vẻ vang lên không ngớt, vẻ mặt của cả hai chị em đều vô cùng vui tươi.
Tiếng cười đùa trong sân nhà Tần Thanh Man đã ảnh hưởng đến những nhà xung quanh.
Hôm nay tâm trạng Chu Hồng Hà đang không được tốt, nghe được tiếng cười của người khác liền thấy ngứa tay. Tuy bà ta không thấy Tần Thanh Man với Sở Sở đang làm gì nhưng miệng vẫn mắng, “Không phải chỉ là có một người đàn ông đi lính làm chỗ dựa thôi sao, cần gì phải rêu rao như vậy.”
“Tổ tông của tôi ơi, em mau câm miệng lại đi, còn ngại mình chưa chịu thiệt đủ nhiều à!”
Tần Lôi bên cạnh nghe Chu Hồng Hà ăn nói chẳng chút che giấu nào, tức giận đến mức thiếu chút nữa là thò tay qua bịt cái miệng thối của bà ta lại. Đến lúc này rồi mà cái gì cũng dám nói ra ngoài, đây là sợ nhà mình yên bình quá hay gì!
“Em…”
Chu Hồng Hà định cãi lại, cuối cùng thấy ánh mắt Tần Lỗi có vẻ hơi khác thường, bà ta không dám nói gì khó nghe nữa.
Tần Thải Vân thì thơ ơ lạnh nhạt, trong lòng đến một gợn sóng cũng không có.
Bắt đầu từ giây phút đến cả quyền được lên tiếng về việc từ hôn của chính mình mà cô ta cũng không có, trong lòng cô ta đã không còn ngôi nhà này nữa rồi. Ngôi nhà này có sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến cô ta cả. Nếu không phải do cô ta vẫn chưa thể sống tự lập được thì cô ta đã rời khỏi căn nhà này từ lâu rồi. Cô ta không muốn mình phải miễn cưỡng nhân nhượng vì lợi ích của cái gia đình này.
Đưa tay sờ lên cái mũ trên đầu, Tần Thải Vân hận hai chị em Tần Thanh Mạn.
Nếu không phải do ngỗng nhà bọn nó thì sao cô ta có thể bị cào rách cả da đầu, dao có ta có thể bị từ hôn.
Nghe tiếng cười trong trẻo truyền tới từ bên ngoài cửa sổ, da mặt Tần Thái Vân đột nhiên run lên.
Nhà Chu Hồng Hà thấy tiếng cười nói của Tần Thanh Man với Sở Sở vừa chói tai lại khó nghe nhưng những nhà khác lại không thấy vậy.
Tần Trân Châu vừa mới bị bỏng do đốt giường sưởi nhà mình lên hướng ra ngoài cửa sổ nhìn hai chị em Tần Thanh Man đang chơi đùa vui vẻ trong sân, trong mắt cô ta toàn là vẻ hâm mộ. Sau mười tuổi, hình như cô ta chưa từng được chơi lại trò ném tuyết.
“Trân Châu, con nhớ phải giấu thịt kỹ vào, đừng để cho anh trai con trộm mất.”
Lý Mỹ Na nằm trên giường sưởi ấm áp, tâm trạng rất tốt.
“Mẹ, nhìn mẹ nói con như vậy kìa, con còn có thể trộm ăn hết thịt chắc.” Tần Đức Phúc đi từ ngoài phòng khách vào phòng Lý Mỹ Na.
“Mẹ còn không hiểu con à?” Lý Mỹ Na cũng không muốn nói với thằng con trai đang thèm ăn nhà mình.
Tần Đức Phúc vuốt vuốt cái mũi, ghé sát vào Lý Mỹ Na, nịnh nọt: “Mẹ, mẹ phải dường bệnh cho tốt. Con không làm nhiều đâu, chỉ làm chút canh thịt uống thôi. Mùa đông mà, uống canh thịt cho ấm người.”
“Mẹ thấy là con tham ăn thì có.” Lý Mỹ Na nhìn ra được chút tính toán nảy của con trai.
Tần Đức Phúc bị nhìn thấu cũng không thấy xấu hổ, dứt khoát thừa nhận luôn: “Mẹ, dù sao thì lúc cha về chắc chắn ông ấy có thể bắt được con mồi mà, ông ấy không thiếu thịt đâu. Không thì hay là hôm nay nhà mình nấu chút thịt đi, lâu lắm rồi con không được ăn thịt đây này.”
“Vớ vẩn, không phải nửa tháng trước chúng ta mới giết gà à?” " Lý Mỹ Na bắt bẻ lại Tần Đức Phúc.
“Mẹ à, đây đã là chuyện của hơn nửa tháng trước rồi, bây giờ con quên hết hương vị thịt nó như thế nào rồi. Con vừa ngó rồi, miếng thịt chị Thanh Man đưa cho nhà chúng ta rất to, còn nhiều mỡ nữa chứ. Chúng ta cắt ít mỡ mang đi nấu với dưa chua, chắc chắn sẽ rất ngon.”
Nói xong, Tần Đức Phúc nhìn không được mà nuốt một ngụm nước miếng trong miệng.
Lý Mỹ Na với Tần Trân Châu cũng bị lời nói của Tần Đức Phúc đánh thức con sâu thèm ăn trong bụng.
“Mẹ, nếu không thì hôm nay nấu chút thịt đi. Ông Lâm nói vết thương của mẹ nếu muốn nhanh lành thì phải chăm sóc tốt, phải tẩm bổ nhiều hơn, tẩm bổ sớm mới nhanh lành.” Tần Trân Châu cũng thèm thịt, nhìn ra được Lý Mỹ Na cũng có chút động tâm liền khuyên thêm một câu.
“Đúng đó mẹ, còn một tháng nữa là qua năm mới rồi, mà đến tết có nhiều việc như vậy, sao nhà chúng ta có thể thiếu mẹ được, mẹ phải nhanh khỏi chứ.” Tần Đức Phúc vì được ăn thịt mà không ngừng vắt óc suy nghĩ.
“Được rồi, vậy thì hôm nay nấu thịt, nhưng phải để lại cho cha các con một chút.”
“Đã rõ, thưa mẹ.” Tần Đức Phúc vui vẻ vào trong bếp giúp nhóm lửa.
Mấy người Tần Thụ đang được Lý Mỹ Na nhớ mong lúc này lại gặp phải nguy hiểm trên núi. Bọn họ theo dấu chân con mồi tiến vào trong núi, tuy đúng là đã tìm được vài con hươu nhưng lại gặp phải sói, không phải một con mà là một đàn.
Mười mấy con sói nhìn chằm chằm vây quanh đám người Trịnh An Quốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận