Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 920 -




"Có, yên tâm đi, trong lòng tôi đã có manh mối rồi."
Tần Thanh Man nói lời này không chỉ để xoa dịu Phương Lỗ thôi, mà cô thật sự đã có một ít suy đoán, chỉ đợi đến trời sáng đi xác minh. Nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra, trong ngày là có thể lấy vàng trở về huyện thành.
"Đồng chí Tần, hôm nay cảm ơn đồng chí rất nhiều."
Phương Lỗ trịnh trọng bắt tay Tần Thanh Man, lắc mạnh rồi quay về lều thu xếp.
Về phần ăn uống, lương khô bọn họ mang đi lần này không nhiều, một hồi còn phải phân phát cho dân làng, thay vì nhàn rỗi đói bụng, thà làm nhiều việc còn hơn, bận rộn thì sẽ không cảm thấy mình đói.
Tần Thanh Man nhìn bóng lưng của Phương Lỗ, vốn muốn nhắc nhở Phương Lỗ bọn họ ăn cơm trước rồi hãy vào thôn, nhưng sau đó cô cẩn thận nghĩ lại, ngay lập tức hiểu tại sao Phương Lỗ lại vội vàng.
Âm thầm thở dài trong lòng.
Tần Thanh Man thực lòng khâm phục công an và quân nhân niên đại này, trong mắt bọn họ thật sự chỉ có dân chúng.
"Chị không ăn cơm sao?" Phương Lỗ tới tìm Tần Thanh Man làm Sở Sở tỉnh lại, cậu tỉnh lại ôm sói con đứng cách đó không xa đợi, cũng nhìn thấy Phương Lỗ không định đi ăn cơm.
Sờ cái bụng rỗng đang hát vang, Sở Sở cẩn thận liếm khóe miệng.
Cậu đói bụng.
Rất đói bụng, từ sáng tới giờ cậu chưa ăn cơm.
Cả ngày chưa ăn gì, dạ dày đã tiêu hóa hết.
Đối mặt với câu hỏi của Sở Sở, Tần Thanh Man cúi đầu nhìn đứa nhỏ, xoa đầu cậu nói: “Đi ăn.” Cô và Sở Sở vất vả mãi mới chăm sóc tốt cơ thể, không thể cậy mạnh.
"Ừm."
Sở Sở gật đầu thật mạnh.
Lần này Viên Hướng Dương không dẫn theo nhiều quân nhân nấu ăn, nhưng quân nhân đều rất đa năng, bọn họ không chỉ có thể đánh giặc trên chiến trường mà còn có thể rửa tay vào bếp, không đủ người nấu cơm, vì vậy một số binh sĩ cũng gia nhập vào đoàn nấu ăn.
làng Hữu Nghị hơn trăm người, cộng thêm đội ngũ đến đây lần này, con số cũng gần nghìn người, nấu cơm cho nhiều người ăn như vậy cũng tiêu tốn rất nhiều nhân lực.
Dân làng nghe nói cơm tối cũng có phần cho bọn họ, lập tức nhanh chóng chủ động tới giúp đỡ.
Không chỉ giúp đỡ mà còn lấy ra đủ loại thức ăn từ trong ngực, túi áo của họ.
Lúc sơ tán khẩn cấp đang là giờ ăn, nhiều người đã chuẩn bị xong bữa tối ở nhà.
Tất cả mọi người đều đói, ai cũng biết tầm quan trọng của việc ăn no.
Trong quá trình sơ tán, mọi người đều nhanh tay lẹ mắt mà đút thức ăn vào ngực, vào túi, nên giờ mới có để đóng góp lương thực.
Có sự quyên góp lương thực của mọi người, lượng lương thực ban đầu thiếu hụt ngay lập tức trở nên dồi dào.
Biết được tình huống này, Tần Thanh Man lập tức tới tìm Phương Lỗ đang định dẫn người xuất phát, nhét mấy cái bánh bao vào tay mỗi người. Những chiếc bánh bao hấp này không chỉ là khẩu phần ăn của Phương Lỗ mà còn là bữa tối c mấy người Viên Hướng Dương đang bận rộn trong thôn.
"Đồng chí Tần Thanh Man, nơi này giao cho cô, bảo trọng."
Phương Lỗ nhét bánh bao vào trong ngực, chào Tần Thanh Man rồi dẫn mọi người vào trong thôn.
Những người được chọn để đi vào làng phá dỡ thuốc nổ nhà họ Triệu đều cúi đầu.
Bọn họ sợ chết, nhưng dưới sự chỉ huy của những đồng chí công an như Phương Lỗ, bọn họ không thể không vào làng theo.
Bọn họ vẫn nhớ rõ Triệu Hà đã chết như thế nào.
Đêm đó ngoại trừ bọn trẻ không ai có thể ngủ được.
Dân làng thì lo lắng không có nhà để về, trong khi Tần Thanh Man và những người ở lại thì lo lắng xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, cho nên lửa trong các lều trại cháy suốt đêm, nhưng không ai ngủ.
Trời dần sáng.
Khi gà gáy bình minh, trong làng vẫn yên tĩnh như cũ.
Lúc này, Tần Thanh Man thở phào nhẹ nhõm, dựa vào sự hiểu biết của cô đối với đội quân nhân Viên Hướng Dương, bận rộn đến giờ chắc chất nổ trong làng đã thu gom xong rồi, ước chừng một hồi sẽ có một ô tô xuất phát đi huyện thành.
Trong xe chở chất nổ thu giữ được.
Một giờ sau, bầu trời dần sáng hơn, Tần Thanh Man dùng cành cây cào cào đống lửa trước mặt, thêm vài khúc gỗ lớn vào, sau đó dời Sở Sở đang dựa vào mình sang một bên rồi bước ra khỏi lều..
Bên ngoài lều trại, quân nhân canh gác đã đổi mấy lần, không còn là những gương mặt quen thuộc nữa.
Nhìn thấy Tần Thanh Man đi ra khỏi lều, quân nhân canh gác hành quân lễ rồi lại đứng vững tại vị trí của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận