Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 94 - Vệ Lăng là đoàn trưởng 2




“Đoàn trưởng, anh từng đến chỗ này sao?” Trung đội trưởng Mã Vũ chính là người Đông Bắc, biết tập quán trong núi, nhìn thấy Vệ Lăng gửi lương thực liền đoán được trước đây có thể Vệ Lăng từng đến chỗ này cũng đã dùng lương thực trong chòi.
“Ừm, từng đến.”
Vệ Lăng thúc ngựa đi vào núi sâu, đồng thời hai tai cũng dựng thẳng lên.
Hắn từng luyện võ, lỗ tai nhạy bén hơn mấy người Mã Vũ, rừng núi vắng vẻ, trong phạm vi một nghìn mét bất kỳ tiếng vang gì cũng không chạy khỏi lỗ tai hắn.
Mã Vũ thấy vẻ mặt Vệ Lăng nghiêm túc, cũng không nói nữa, mà nhắc nhở mọi người cảnh giác xung quanh.
Mười mấy con ngựa xếp thành hàng đi vào trong rừng núi khắp nơi đều là tuyết đọng, bởi vì mọi người đều không nói chuyện, tiếng thở của ngựa rất rõ ràng, cũng có thể nhìn thấy làn hơi màu trắng mà mũi ngựa thở ra.
Ở đây là thế giới của băng tuyết.
Đột nhiên, Vệ Lăng giơ tay lên, tất cả quân sĩ kéo dây cương một cái, ngựa đứng im lại.
Xung quanh cũng yên tĩnh.
Sau đó bọn người Mã Vũ liền nhận ra được xung quanh đã quá yên tĩnh rồi, yên tĩnh quá mức, tình huống kiểu này bình thường đều là có chuyện mới xuất hiện, bởi vì sự yên tĩnh quá mức đại biểu cho xung quanh có nguy hiểm, chim và các động vật nhỏ đều co đầu rút cổ.
“Chuẩn bị nổ súng.” Vệ Lăng nói xong lời này liền đá bụng ngựa một cái, ngựa tiến thẳng về phía trước.
Sau mấy phút, bọn họ đã đứng ở trên triền núi.
“Ngao hú—”
Tiếng kêu gào kéo dài vang dội đột nhiên vang lên từ phía chân núi, bầy sói vừa nãy còn đang giằng co với đám người Trịnh An Quốc đã phát hiện đám người Vệ Lăng, bầy sói không xông đến cũng không tấn công Trịnh An Quốc mà dưới tiếng kêu của con sói đầu đàn, chúng đã nhanh chóng rời đi.
Bầy sói không tấn công người, Vệ Lăng cũng ngay lập tức ngăn quân sĩ nổ súng.
Tần Thạch nhìn bóng dáng bầy sói đi xa, hai chân mềm nhũn ngã nhào vào trong tuyết, giằng co hơn nửa tiếng đồng hồ, không chỉ tiêu hao thể lực, còn có tinh thần, thậm chí nhiệt độ cơ thể cũng nhanh chóng hạ xuống.
Một người bởi vì an toàn mà ngã xuống, nhiều người cũng sẽ ngã xuống theo.
“Đều nhanh chóng đứng lên hết, nếu bầy sói có bẫy thì làm sao!” Trương Vĩnh Phúc là thủ lĩnh đội thợ săn, nhìn thấy mọi người đều buông lỏng liền hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh khắp người, chó sói là động vật thông minh xảo quyệt nhất trên thế giới, ai biết bọn chúng có ra chiêu lấy lùi làm tiến không.
“Khẩn trương lên, đều bò dậy đi.”
Trịnh An Quốc biết sự lợi hại của chó sói, vội vàng cùng Trương Vĩnh Phúc gọi mọi người.
“Bí…bí thư, chân tôi chuột rút rồi, thật sự không dậy được.” Tần Thụ ngã trên đất vẻ mặt đưa đám nhìn Trịnh An Quốc.
Trước đó tinh thần ông ta quá căng thẳng, lúc này đột nhiên buông lỏng, chân thật sự chuột rút rồi.
“Bí thư, chân tôi cũng chuột rút rồi.” Nghe nói bầy sói có thể đi rồi trở lại, mấy thôn dân ngã trên nền tuyết khác đều lo lắng, người nào người nấy đầu đầy mồ hôi vùng vẫy muốn bò dậy nhưng càng căng thẳng chuột rút càng dữ dội.
“Bà con, mọi người không cần hoảng sợ, bầy sói thật sự đi rồi.”
Vệ Lăng trên triền núi đều nhìn thấy hết thảy, lớn tiếng nhắc nhở đám người Trịnh An Quốc.
“Là đồng chí giải phóng quân, là đồng chí giải phóng quân đã dọa bầy sói chạy rồi.”
Nhìn thấy đám người Vệ Lăng, tất cả thôn dân đồn Kháo Sơn mới hiểu rõ vì sao bầy sói chạy trốn, bởi vì quân nhân có súng, nghe nói trong người còn có khí thế kiên cường chính trực, dã thú, người xấu đều sẽ sợ hãi.
Vệ Lăng cũng không biết thân phận của bọn họ được nhân dân tôn sùng, nhìn thấy đám người Trịnh An Quốc liền đoán được bọn họ là thôn dân của đồn Kháo Sơn, nhẹ nhàng đá chân vào bụng ngựa, thúc ngựa xuống triền núi.
Nội trong hai ngày, không chỉ có lợn rừng xuất hiện xung quanh vùng núi mà còn có bầy sói, chuyện này chắc chắn không bình thường, cần phải làm rõ nguyên nhân, bằng không nhân dân thật sự không dám lên núi nữa, không lên núi thú săn đâu ra con mồi, làm sao vượt qua mùa đông lạnh lẽo dài đằng đẵng.
Doanh trại đám người Vệ Lăng đóng giữ ở chỗ này một là phòng ngừa đường biên giới, hai cũng là bảo vệ nhân dân.
Bọn họ có trách nhiệm bảo vệ an ninh cho nhân dân.
“Là đồng chí Trịnh An Quốc sao?” Tốc độ của chiến mã dưới người Vệ Lăng rất nhanh, mấy phút liền từ triền núi đến khe núi, Trịnh An Quốc nghênh đón hỏi một tiếng.
“Đồng chí, xin chào, tôi là Trịnh An Quốc, bí thư đại đội của đại đội Hồng Kỳ.”
Trịnh An Quốc không biết Vệ Lăng, nhưng Vệ Lăng có thể gọi ra tên mình, vậy chắc chắn từng hỏi thăm mình, nói không chừng là cố ý đến tìm mình.
“Đồng chí An Quốc, tôi tên Vệ Lăng, là quân nhân của doanh trại đóng giữ xxx.”
Vệ Lăng xuống ngựa tự giới thiệu mình với Trịnh An Quốc, đồng thời chào nghiêm trang một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận