Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 95 - Vệ Lăng là đoàn trưởng 3




Trịnh An Quốc cũng nhanh chóng chào lại một cái: “Đồng chí Vệ, xin chào.” Năm sáu lăm nước ta hủy bỏ chế độ quân hàm, cho nên quân phục kiểu năm sáu lăm trên người Vệ Lăng không có quân hàm, chỉ nhìn từ quần áo cũng không nhìn ra được cấp bậc của Vệ Lăng trong quân đội.
Không biết cấp bậc, vậy cứ lấy đồng chí mà xưng hô.
Vệ Lăng bố trí Mã Vũ dẫn những quân sĩ khác đi giúp đỡ thôn dân, bản thân thì sau khi dẫn Trịnh An Quốc cách xa đám người mới tiết lộ tình huống trong núi.
Trịnh An Quốc vừa nghe hôm qua sau khi bọn họ đi, bên phía đồng chí nữ gặp phải nguy hiểm, sắc mặt cũng thay đổi, sốt ruột nói: “Đồng chí Vệ, có người bị thương không?” Thực ra điều ông ấy càng muốn hỏi hơn là có chết người không.
“Có, bị thương bốn người, cũng may là không xảy ra án mạng.”
Vệ Lăng nắm rõ tình hình đồn Kháo Sơn bởi vì Tần Thanh Man.
“Vậy thì tốt, không xảy ra án mạng vậy thì tốt.” Trịnh An Quốc thật sự thở phào nhẹ nhõm, người là ông ấy tổ chức lên núi, nếu thật sự xảy ra án mạng, người bí thư đại đội như ông ấy có trách nhiệm nhất định.
“Đồng chí An Quốc, việc khẩn cấp trước mắt hiện giờ là dẫn bà con trở về đồn an toàn, trước khi nguy hiểm chưa được loại bỏ, tốt nhất không nên lên núi nữa, mấy ngày này tôi sẽ tổ chức binh lực tiến hành kiểm tra vùng núi.” Vệ Lăng nói ra dự định của mình.
Hắn vốn cho rằng một hai ngày thì có thể xử lý tốt chuyện trong núi đi gặp Tần Thanh Man, kết quả gặp phải bầy sói, chuyện này không đơn giản rồi.
Ở mùa này, bình thường mà nói bầy sói sẽ không ở lại, kết quả hết lần này đến lần khác gặp phải bầy sói, chuyện này kỳ lạ, hắn chỉ có thể tổ chức binh lực đến xử lý.
Trịnh An Quốc cũng biết tính nghiêm trọng của tình huống, nhanh chóng gật đầu.
Nhưng cũng nói ra yêu cầu của mình: “Đồng chí Vệ, đồn chúng tôi có mấy thợ săn có kinh nghiệm vào núi phong phú, cậu xem có cần bảo bọn họ cũng giúp đỡ một chút không?” Ông ấy nói lời này cũng có ý đồ riêng.
Trong núi xuất hiện bầy sói, lợn rừng, hoạt động đi săn lần này chắc chắn phải hủy bỏ, mắt thấy không đến một tháng nữa là ăn tết, mấy con lợn đại đội nuôi sau khi nộp lên quốc gia thứ còn lại chắc chắn không đủ chia, thịt không đủ, còn phải dựa vào đi săn bù vào, nếu thợ săn trong đồn theo những quân nhân như Vệ Lăng hành động, chắc chắn biết ngay được chỗ nào an toàn, chỗ nào có thú săn.
Biết chỗ an toàn có thú săn thì đầu năm có thể tổ chức đi săn một lần nữa.
Vệ Lăng đến biên giới đã một năm, cũng biết tính đặc thù của phong tục tập quán dân tộc địa phương, có thợ săn dẫn đường đối với bọn họ mà nói càng có sự bảo đảm an toàn, vì vậy gật đầu đồng ý đề nghị của Trịnh An Quốc.
Tình huống khẩn cấp, bọn họ phải đuổi theo dấu chân của bầy sói đi tra xét, dưới tình huống này cưỡi ngựa nữa thì bất tiện, vì vậy lấy ván trượt tuyết từ trên lưng ngựa xuống.
Rừng rậm bao la, đồng tuyết phủ dày, ai cũng là cao thủ trượt tuyết.
“Mã Vũ, cậu dẫn hai người dắt ngựa về doanh trại, đưa ván trượt tuyết trên lưng ngựa của mấy cậu cho hai bác dùng.” Vệ Lăng chỉ chọn hai thợ săn đi theo bọn họ hành động.
“Vâng, đoàn trưởng.” Mã Vũ nghiêm chào xong liền tháo ván trượt tuyết trên lưng ngựa xuống.
Trịnh An Quốc thấy Vệ Lăng trẻ tuổi, vốn nghĩ rằng cao nhất có thể là một đại đội trưởng, không ngờ tới lại là đoàn trưởng, cấp bậc đoàn trưởng này ở chỗ bọn họ đã vô cùng cao rồi, nghe nói cấp bậc cao nhất trong doanh trại bên kia cũng chỉ đại đoàn trưởng.
“Đồng chí An Quốc, mọi người nhanh chóng xuống núi, trước khi trời tối hẳn có thể về đến đồn.”
Vệ Lăng liếc nhìn sắc trời một cái, dự định dẫn đội ngũ men theo dấu chân của bầy sói kiểm tra.
“Đồng chí Vệ, mọi người cũng phải thật cẩn thận, bảo trọng.” Trịnh An Quốc nhìn đám người Vệ Lăng dù tin tưởng năng lực của bọn họ, nhưng nghĩ đến sự nguy hiểm của bầy sói, vẫn nhịn không được dặn dò thêm một câu.
“Vâng, cảm ơn.”
Vệ Lăng gật đầu với Trịnh An Quốc một cái, sau đó dẫn đội ngũ lên đường.
Lần xuất phát này cũng không biết khi nào mới có thể trở về, bởi vì bọn họ đã mang lương khô đủ cho năm ngày.
Hy vọng nội trong năm ngày có thể xử lý xong việc, cũng đừng làm chậm trễ việc lấy vợ.
Lúc trong lòng không có người Vệ Lăng một lòng với nghề không bị phân tâm, nhưng từ khi để tâm tới Tần Thanh Man, lúc này hắn vừa mới rời khỏi người ta chưa bao lâu đã nhớ nhung rồi, còn là nỗi nhớ không cách nào khống chế được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận