Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 952 -




Quay đi quay lại, có thể nói sói con đã gây vô số rắc rối cho mình trên đường về nhà.
“Chị ơi, Đô Đô ngốc quá, ha ha...”
Sở Sở nhìn sói con đang nóng lòng, cố ý cười nhạo.
Sói con không hiểu được lời nói của Sở Sở, nhưng nó có thể cảm nhận được cảm xúc, cảm giác được Sở Sở đang cười nhạo mình, sói con tức giận, lập tức lao tới đánh nhau với Sở Sở.
Tiếng cười hi hi ha ha vang vọng khắp đồn Kháo Sơn.
Nghe thấy tiếng cười vui vẻ, người trong thôn đều kinh ngạc mở cửa sổ ra nhìn, thấy là hai chị em Tần Thanh Man, mọi người đều thân thiết chào hỏi.
Hai chị em Tần Thanh Man đi thi hành nhiệm vụ, phải giữ bí mật, không có thôn dân nào biết chiến công âm thầm của hai chị em bọn họ.
Hai chị em Tần Thanh Mạn cũng lần lượt đáp lại lời chào nồng nhiệt của thôn dân.
Kết quả là, thời gian đi về nhà bị kéo dài, sói con chạy tới chạy lui mấy lần, bọn họ mới nhìn thấy cổng nhà mình, giây phút nhìn thấy nhà của mình, hai chị em đều sửng sốt.
Có khói trắng bay ra từ ống khói, nghĩa là có người ở nhà.
Nhưng hôm nay không phải cuối tuần, nói cách khác Hoàng Uyển Thanh vẫn đang làm việc ở nông trường, vậy ai đang ở trong nhà?
Tim hai chị em bỗng đập nhanh.
Họ đưa mắt nhìn nhau, rồi bắt đầu chạy theo sau sói con.
Thấy nhà rồi, sói con không quay lại đón người giống như trước nữa, nó chạy thật nhanh về nhà, đuôi vẫy loạn cả lên vì phấn khích.
Thấy sói con như vậy, tim hai chị em càng đập nhanh hơn.
Đẩy cửa sân ra, hai người lao về phía cửa phòng khách.
Sau đó, họ nhìn thấy tấm rèm cửa trước phòng khách bị vén lên, đầu tiên, hai chị em nhìn thấy một bàn tay thon dài có lực, theo bàn tay đó, họ nhìn thấy người mà họ đang chờ mong.
"Anh rể!"
Sở Sở vui vẻ nhảy cẫng lên, lao thẳng về phía Vệ Lăng.
Trước đó Tần Thanh Man chạy rất nhanh, bây giờ nhìn thấy Vệ Lăng, cô lại ngượng ngùng nhào tới trước nơi đông người, sau đó trơ mắt nhìn Vệ Lăng không chỉ ôm Sở Sở bẩn thỉu, mà còn ôm lấy sói con đang kích động.
Ánh mắt của Vệ Lăng vẫn luôn dừng ở trên khuôn mặt Tần Thanh Man.
Hai vợ chồng đã hai tháng không gặp, khi gặp lại, không ai có thể rời mắt khỏi khuôn mặt đối phương, trong mắt họ tràn ngập tình yêu sâu sắc, và nỗi nhớ nhung dành cho nhau.
"Trở về rồi à?"
Cả hai cùng đồng thanh hỏi một câu.
Lúc Vệ Lăng trở về, hắn không những biết hai chị em Tần Thanh Man đi đâu, còn đoán được hôm nay bọn họ sẽ trở về, cho nên mới ở nhà chờ.
“Bà xã.” Vệ Lăng nhét sói con vào trong lòng Sở Sở, sau đó đưa tay về phía Tần Thanh Man, từ lúc gặp mặt, tất cả sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào Tần Thanh Man.
Hắn chỉ dành một chút sự chú ý cho Sở Sở và sói con.
"A Lăng."
Dưới ánh mắt không chút che giấu nào của Vệ Lăng, Tần Thanh Man lấy lại bình tĩnh, sau đó bước tới nắm lấy tay Vệ Lăng.
Rèm cửa buông xuống, cả gia đình bước vào nhà.
Không khí hạnh phúc lan tỏa khắp nhà.
Sáng sớm hôm nay Vệ Lăng trở về nhà, lúc trở về nhà Hoàng Uyển Thanh vừa mới đi làm được một lúc, hắn bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Tắm rửa, giặt quần áo, ăn cơm, đợi hai chị em Tần Thanh Man trở về, hắn đã tắm rửa sạch sẽ, thậm chí còn gói cả sủi cảo.
Vệ Lăng biết tài nấu nướng của mình không bằng Tần Thanh Man, nên cũng không gói nhiều, chỉ làm đủ một bữa, đợi Tần Thanh Man và Sở Sở về nhà, ôm vợ và em trai vợ xong, hắn bắt đầu đi nấu sủi cảo.
Nhìn một cái là biết vợ và em trai vợ không nghỉ ngơi tốt, còn chưa ăn.
Dù có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cũng không bằng sự yêu thương của hắn dành cho hai người, Vệ Lăng lu bù cả lên.
Tần Thanh Man và Sở Sở vội vã trở về huyện trong đêm, dọc đường không có cách nào tắm rửa, lúc đến đồn Công an huyện, bọn họ chỉ lấy một ít nước rửa tay rửa mặt. Lúc này về đến nhà, nhất định phải tắm rửa thật kỹ.
Đánh răng rửa mặt, thay áo khoác bẩn xong, người một nhà cùng ăn sủi cảo thơm ngon.
Tuy nhân sủi cảo không ngon bằng của Tần Thanh Man, nhưng Tần Thanh Man và Sở Sở đều vô cùng hài lòng.
Ngay cả sói con ăn thịt băm cũng không ngẩng đầu lên.
Ăn uống no say, hai chị em vận động đơn giản ở ngoài sân một lúc, sau đó trở về phòng gội đầu tắm rửa.
Nhà có hai cái bếp, nên việc tắm rửa cũng nhanh, không tốn nhiều thời gian lắm.
Trong lúc Tần Thanh Man và Sở Sở đang tắm, Vệ Lăng đốt giường đất ở cả hai phòng lên.
Chờ Sở Sở tắm xong, Vệ Lăng lau khô người cho Sở Sở rồi bế cậu về phòng phía Đông, sói con đã nằm trên giường từ trước.
Cuối cùng cũng có thể nằm xuống chiếc giường đất quen thuộc, cả Sở Sở và sói con đều vui vẻ lăn qua lăn lại mấy lần, dù cảm nhận được sự phồn hoa của thế giới bên ngoài, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy nhà mới là nơi bình yên nhất.
"Anh rể."
Nhìn thấy Vệ Lăng chuẩn bị rời đi, Sở Sở nằm ở đầu giường vội vàng gọi.
“Ừm?” Vệ Lăng quay lại.
Sở Sở không nói, giơ bàn tay nhỏ bé, vẫy vẫy với Vệ Lăng.
Vệ Lăng thấy cậu bé làm ra vẻ thần bí, lòng tò mò dâng lên, ghé tai lại gần.
"Anh rể, chị rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ."
Sở Sở bán đứng Tần Thanh Man, trong nháy mắt làm lòng Vệ Lăng nóng bừng cả lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận